Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 11: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

"Mau chạy vào bên trong."

Nguyễn Thời Hành dùng sức đẩy Loan Ngọc một cái, để cho y mở cửa, bản thân thì ứng phó đám thây ma trước mặt. Hắn cố tự thôi miên mình, nỗ lực tưởng tượng mình chỉ đang chơi game thực tế ảo giết quái vật mà thôi.

Loan Ngọc bị hắn đẩy một cái, không kịp đề phòng hơi hơi lảo đảo một chút, nhìn Nguyễn Thời Hành vì y mà chống đỡ đàn zombie, không biết vì sao trái tim cứ bang bang nhảy thật mạnh, như muốn vỡ ra, y hoàn hồn, vội vã đẩy ra cửa phòng dụng cụ.

Nhưng y ngàn lần không nghĩ tới ở bên trong thế mà cũng có thây ma, nhìn lũ quái vật đó bổ nhào về phía này, y nhất thời không kịp tránh né mà bị cắn vào cánh tay, Loan Ngọc cắn răng đá văng nó ra, cầm dao bổ thật mạnh vào đầu nó, đẩy sang một bên.

Y nhìn dấu răng dần biến thành màu đen trên tay mình, trong lòng hoảng loạn lại sợ hãi cực kỳ, một tay kéo lấy Nguyễn Thời Hành đang lui về phía này, tay khác lạnh lẹ đóng cửa lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, Loan Ngọc nhìn Nguyễn Thời Hành đang thở hồng hộc lau mồ hôi, hơi hơi nghiêng người che khuất cánh tay bị thương.

Chỉ là bị cắn một cái mà thôi, chắc gì đã biến thành quái vật? Loan Ngọc ở trong lòng an ủi mình như vậy, thế nhưng cỗ tuyệt vọng cùng u ám trong lòng lại càng thêm nồng đậm, không có cách nào làm lơ.

"Bị hù tới ngu rồi hả?"

Nguyễn Thời Hành quơ quơ tay trước mặt Loan Ngọc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch đang thất thần của y, lại không biết y đang suy nghĩ cái gì, Nguyễn Thời Hành nhịn không được bắt đầu mở miệng trêu ghẹo.

Hắn cũng không có kế hoạch gì cho tương lai, chỉ hi vọng vị đại ca trước mặt này mau thức tỉnh dị năng, sau đó đại sát tứ phương.

"Tại sao mày... cậu lại muốn giúp tôi?"

Loan Ngọc nhìn chẳm chằm vào khuôn mặt Nguyễn Thời Hành, đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, khàn khàn hỏi.

Y không cảm thấy mình có quan hệ tốt đẹp gì với người này, Nguyễn Thời Hành không ném y vào trong bầy thây ma để y tự sinh tự diệt đã làm y cảm tạ trời đất lắm rồi, đừng nói chi là cứu y, quả thực làm người đoán không ra ý tưởng chân chính của hắn.

"Chắc là xem dươиɠ ѵậŧ cậu cũng khá lớn, chết đi thì quá đáng tiếc."

Đôi mắt Nguyễn Thời Hành liếc nhìn về phía hạ thân Loan Ngọc, trả lời cực kỳ ngả ngớn.

Cái đáp án vớ vẩn này ở trong tình huống không còn đáp án nào khác, ngược lại giống như đúng là đáp án duy nhất.

Loan Ngọc ngẩn ngơ, trong lòng nói không rõ bây giờ là cảm giác gì.

Vừa tức giận vừa buồn cười lại vừa cảm thấy hoang đường, nhưng y lại cảm kích rồi lại dựa dẫm, ỷ lại vào hắn, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau làm tim y vừa nóng bỏng lại hoảng loạn, chỉ có thể ở trong lòng hung hăng mắng một câu đĩ đực!

Sao có thể có người vừa da^ʍ đãиɠ lại hạ tiện như vậy, ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại đi nói mấy loại lời nói như thế, thế có phải sau này khi gặp được kẻ có dươиɠ ѵậŧ còn lớn hơn y thì sẽ ngay lập tức đi bảo vệ kẻ đó hay không?

Loan Ngọc nghĩ đến khả năng ấy, trong lòng đột nhiên toát lên cảm giác ê ẩm cùng cáu giận, trầm mặc ngồi xuống một bên trên mặt đất.

Nguyễn Thời Hành thấy người đẹp không tiếp lời nữa, trong lòng có chút tiếc nuối, hắn kỳ thật cảm thấy tình cảnh này vô cùng thích hợp, chỉ có hai người bọn họ, rất là thích hợp làʍ t̠ìиɦ.
Không khí trở nên có chút yên lặng, Nguyễn Thời Hành đang muốn trêu ghẹo Loan Ngọc thêm chút nữa thì đã nghe thấy tiếng ŧıểυ tinh linh vang vọng trong đầu.

Hệ thống: "Ký chủ ký chủ, bây giờ nam chính đã bị cắn rồi, lát nữa nữ một sẽ lên sân khấu, ngài cẩn thận một chút nha!"

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc