Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 12: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

Đã bị cắn?

Nguyễn Thời Hành thầm kinh hoảng, liếc nhìn Loan Ngọc đang im lặng ngồi trên đệm, xốc lại tinh thần chuẩn bị nghênh đón cốt truyện.

Hắn đi đến gần Loan Ngọc, ngồi xuống cạnh y, Loan Ngọc lại giống như sợ hãi hốt hoảng, vội vàng đứng lên, né sang một bên.

"Làm gì phản ứng mạnh dữ vậy, cậu còn sợ tôi sẽ làm gì cậu à?"

Nguyễn Thời Hành làm bộ không biết Loan Ngọc đã bị cắn, hướng gần tới chỗ y.

"Đừng lại đây."

Loan Ngọc dựa vào một góc, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Thời Hành, dáng vẻ thoạt nhìn có vài phần điên cuồng.

Trên thực tế thần kinh yếu ớt của y cũng thật sự đang ở bên bờ vực, chỉ cần một cú kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nữa thôi sẽ có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào. Từng trận đau đớn trên cánh tay truyền đến đại não không có cách nào bỏ qua, nó đang không ngừng nhắc nhở y, y đã bị cắn, y có khả năng biến thành quái vật.

Trái tim y co rút đau đớn, trong lòng hoảng sợ lại lo lắng, theo bản năng cách xa Nguyễn Thời Hành một ít, lỡ như y thật sự biến thành quái vật, Nguyễn Thời Hành cũng có cơ hội trốn thoát.

Trong lòng Loan Ngọc tuyệt vọng nghĩ như vậy, nhưng y lại không muốn nhận mệnh.

Y không muốn chết.

"Thật sự tưởng tôi muốn làm gì cậu?"

Nguyễn Thời Hành thấy phản ứng của y lớn như vậy, cũng không tiếp tục trêu đùa y nữa, ngồi ở nơi cách xa hơn một chút, thảnh thơi chờ nam chính kích phát dị năng.

Bên ngoài âm thanh tông cửa của bầy thây ma đã dần dần mất đi, khôi phục yên tĩnh giống như lúc trước.

Trên cửa không có khe hở, Nguyễn Thời Hành không nhìn được tình huống bên ngoài, đành phải nhìn loạn ở bên trong.

Trong phòng dụng cụ đương nhiên ngoại trừ dụng cụ thì không còn gì khác, cũng may buổi sáng lúc Nguyễn Thời chạy ra đã kịp thời lấy ít đồ ăn cùng nước uống trong hộc bàn của các bạn học, tạm thời đã giải quyết được vấn đề đói khát, nhưng chỉ sợ vài thứ kia cũng không đủ để duy trì lâu lắm.

Trong phòng không có đồng hồ, trên người bọn Nguyễn Thời Hành cũng không có, không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cùng thanh âm cầu cứu.

"Bên trong có người không? Cứu chúng tôi với! Mở cửa! Mở cửa!"

Không chỉ có giọng nói của một người vang lên, lại đan xen lẫn lộn vài tiếng khóc lóc cùng tiếng hét chói tai, Nguyễn Thời Hành lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.

Năm thiếu niên thiếu nữ lập tức xông cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng dụng cụ lại, nhưng đã chậm một nhịp, một bàn tay xanh đen gầy gò luồn vào khe hở muốn tiến vào, khiến bọn họ hét càng thêm hỗn loạn chói tai, dùng sức đóng sập cửa lại.

Nguyễn Thời Hành dùng gậy đánh lên cánh tay kia, bức nó lui ra ngoài, vài người gồng mình chống cửa, sau khi cửa đã được đóng chặt lại mới không còn sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất.

"Sợ muốn chết! Tôi tưởng rằng mình sắp lên thiên đường luôn rồi."

"Tôi còn nghĩ chút nữa thôi là tôi đã bị cắn rồi biến thành quái vật đó trời."

"May mắn là không có việc gì, thôi, mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức đi đã."

Thanh âm vui mừng vì chạy thoát khỏi kiếp nạn lần lượt vang lên trong căn phòng im lặng, giọng nữ cuối cùng cất lên cực kỳ dịu dàng, mang theo năng lực an ổn lòng người đến lạ.

Nguyễn Thời Hành liếc mắc nhìn cô ta một chút, ở trong lòng bắt đầu nhận xét.

Là người đầu tiên bị nam chính thu vào hậu cung, vị trước mắt này không thể nghi ngờ là chính cung của ngựa giống. Tính cách vô cùng dịu dàng thiện lương, thậm chí có chút thánh mẫu.

Bộ dáng của cô so với học sinh bình thường thì có vẻ sáng rỡ hơn rất nhiều, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, cũng có thể xem như hoa khôi trong trường.

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc