Cốt truyện trong sách ở thời điểm này là, khi biết nam chính bị cắn mọi người đều nhất trí vứt bỏ, chỉ có Lư Tuyết cảm thấy nam chính chỉ bị sốt thôi, còn chưa biến thành quái vật nên vẫn là đồng bạn của bọn họ, không nhẫn tâm vứt bỏ y, mà là tận tâm chăm sóc.
Lúc thấy rõ được sự đối lập giữa người với người khi gặp nạn, cũng thấy rõ lòng người ấm lạnh thế nào, nam chính thề chết bảo vệ cô, cho nên tuy ở hậu kỳ Lư Tuyết không có tác dụng gì lớn nhưng vẫn an ổn ngồi ở vị trí chính cung.
Nguyễn Thời Hành nhìn cô rất lâu, Lư Tuyết cũng phát giác, nghiêng đầu cười cười với Nguyễn Thời Hành.
Loan Ngọc núp ở trong một góc, sắc mặt tái nhợt, sắc mặt tối tăm nhìn bộ dáng thất thần của Nguyễn Thời Hành khi ngắm nhìn người khác, thần kinh trướng đau khiến y không thể hô hấp nổi, cảm giác thân thể cũng càng ngày càng nóng rát.
Sau khi vài người tiến vào giới thiệu một lượt, Nguyễn Thời Hành cũng giới thiệu giản lược về hắn và Loan Ngọc, hắn không có ý định đáp lời với ai, những người đó thấy vậy cũng không hỏi gì nữa, trốn vào một góc bắt đầu trò chuyện.
Ngoại trừ Lư Tuyết, cô nhìn thiếu niên cuộn người ngồi ở trong góc, làn da quá mức trắng nhợt nhìn có chút bệnh hoạn, cô nhịn không được mở miệng quan tâm hỏi.
"Cậu có khoẻ không?"
Loan Ngọc cúi đầu không nói chuyện, phát ra hơi thở tỏ vẻ bản thân bài xích.
Lư Tuyết có chút xấu hổ, lui về một bên.
Tiếng hít thở của Loan Ngọc ngày càng dồn dập nặng nề, mặt bởi vì nóng bỏng mà cũng càng hồng, trạng huống khác thường như vậy không khỏi làm mọi người chú ý.
"Cậu ta bị sốt, nghỉ ngơi trước chút đã."
Ý thức Loan Ngọc mơ màng sắp ngủ, bỗng y nghe được Nguyễn Thời Hành nói những lời này, ngay sau đó nằm trong một lòng ngực ấm áp lại vững chãi.
Loan Ngọc muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể lại không có chút sức lực nào, muốn đẩy ra cũng không được.
Nguyễn Thời Hành vén lên tóc mái ướt nhẹp của y lên, nhìn khuôn mặt đỏ rực như lửa của Loan Ngọc, giúp y lau đi mồ hôi trên trán.
Mọi người đều xúm lại nhìn tình trạng của Loan Ngọc, bỗng nhiên có một người kêu lên.
"Cậu ta có phải bị cắn hay không vậy? Mau, nhìn cánh tay cậu ta kìa!"
Lời này vừa ra, bầu không khí quan tâm mới rồi lập tức biến mất, mọi người nhìn về nơi người kia chỉ, trên áo khoác đồng phục có dấu vết bị cào rách, một người nhanh chóng cầm lấy tay Loan Ngọc, kéo miếng vải ra nhìn thử, sau đó vẻ mặt hoảng sợ lui liền về sau mấy bước.
Dấu răng xanh đen trên da thịt tái nhợt có thể dễ dàng thấy được, vừa thấy một cái mọi người lại bắt đầu khủng hoảng.
"Những người bị quái vật cắn đều sẽ biến thành quái vật, vậy cậu ta..."
Mọi người giống như gặp ôn dịch lập tức kéo ra khoảng cách, duy độc có mình Nguyễn Thời Hành vẫn ôm Loan Ngọc bất động.
Cả người Loan Ngọc bây giờ vô cùng khó chịu, cảm giác như rơi vào hố lửa lại như rơi vào hầm băng, nóng lạnh đan xen làm y không có cách nào mở miệng, đừng nói chi tới đứng lên. Nhưng ý thức của y vẫn thanh tỉnh một cách lạ kỳ, rất rõ ràng tình cảnh không mấy tốt đẹp hiện giờ của mình.
Bị phát hiện.
Ý nghĩ này len lỏi vào trong đầu Loan Ngọc, khiến y càng thêm phần tuyệt vọng.
"Không thì chúng ta ném cậu ta ra ngoài...?"
Không biết đấy là lời đề nghị của ai, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Vậy có phải không tốt lắm không? Bên ngoài toàn là quái vật..."
"Dù sao cậu ta cũng bị cắn rồi, biến thành đồng loại của lũ quái vật kia thì cậu lo cái gì?"
"Đúng vậy, lỡ như giữ cậu ta ở lại đây, lát nữa cậu ta biến thành quái vật rồi giết chúng ta thì sao?"