"Đem cậu ta ném ra ngoài kia đi."
Trong lòng Loan Ngọc tràn đầy châm chọc mỉa mai, thậm chí có chút muốn cười, quả nhiên mặc kệ khi nào, y đều sẽ rơi vào vận mệnh bị vứt bỏ.
Ý tưởng u ám lại tuyệt vọng tràn lan bén rễ trong tim y, y lẳng lặng chờ Nguyễn Thời Hành cũng không ngần ngại mà đem y vứt bỏ, cái gì dịu dàng ôn hoà đều là giả dối.
"Chưa chắc đã như vậy, mấy cậu xem những người khác bị cắn một cái là biến thành quái vật rồi, còn cậu ta chỉ đang phát sốt mà thôi."
Lư Tuyết không tán đồng cất lời, cảm thấy bọn họ như vậy quá ích kỷ.
Nhưng cô vừa mới dứt lời đã thấy nam sinh cao lớn cường tráng kia ôm người lên, có chút kinh ngạc.
"Cậu..."
Loan Ngọc nghe được câu nói kia, nhưng y chưa kịp kinh ngạc đã cảm giác được thân thể mình bay lên không, trong lòng y tự giễu cười, nghĩ thầm quả nhiên là thế, cũng đem lời nói mới rồi ném ra sau đầu. Rõ ràng biết đây là chuyện thường tình, nhưng một người lúc bị vứt bỏ dứt khoát như vậy, ai lại có thể đại nghĩa diệt thân đâu?
Trong lòng y có oán hận, có không cam lòng, nhắm mắt lại chờ đợi kết cục bị quái vật gặm cắn.
Nhưng y chờ mãi, cũng không rời khỏi lòng ngực ấm áp kia.
"Chúng tôi đi ra ngoài, các cậu đem cửa đóng lại đi."
Giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Thời Hành vang lên, không chứa một tia độ ấm.
Loan Ngọc đột nhiên mở mắt, đập vào mắt là chiếc cằm kiên nghị của Nguyễn Thời Hành, đầu y ong ong vang.
Nguyễn Thời Hành nhìn tình huống bên ngoài trước, không thấy thây ma lắc lư qua lại mới ôm chặt Loan Ngọc, vừa đi chính là phóng tốc độ bằng khi chạy 00 mét.
Phải chạy nhanh, tuyệt đối không thể để Loan Ngọc tiến xa hơn với Lư Tuyết! Chỉ cần tốc độ chạy của hắn đủ nhanh, nam chính ngựa giống sẽ không có bất kì người phụ nữ nào đến gần!
Hệ thống: "Chuẩn cmnr! Chạy về phía trước, dưới đài chủ tịch có một cái phòng nhỏ!"
Nguyễn Thời Hành nghe thấy tiếng zombie đang đuổi theo, lại nghe được hệ thống nhắc nhở, vội vã chạy theo chỉ dẫn của nó.
Hắn dồn hết tâm trí cùng sức lực vào việc chạy trốn, không chú ý tới ánh mắt chuyên chú của người trong lòng ngực, một đôi mắt lộ ra âm trầm làm lòng người lạnh lẽo, trộn lẫn vài phần hưng phấn điên cuồng.
Căn phòng dưới đài chủ tịch là một không gian cũng không lớn, chủ yếu bỏ một ít thiết bị dùng để biểu diễn, trên mặt đất có một cái nệm gấp đôi thật dày, xem ra là mới bỏ vào, trên mặt nệm cũng không có tro bụi gì nhiều, ở bên cạnh còn có một tấm gương lớn, trên gương dính một ít bụi bặm, chiếu ra bóng người mơ hồ.
Nguyễn Thời Hành đặt Loan Ngọc ở trên đệm, rồi lại phải dịch chuyển đồ đạc để chặn cửa, mệt muốn đứt hơi.
Loan Ngọc thoạt nhìn đã hôn mê, không biết chừng nào y mới có thể kích phát dị năng rồi tỉnh lại, Nguyễn Thời Hành ở bên cạnh trông chừng y, sợ y nóng lại phải giúp y cởi áo khoác đồng phục ra, dùng tay quạt cho y.
Bên trong Loan Ngọc mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, bởi vì mồ hôi làm quần áo dính sát trên người, đường cong thân thể hoàn toàn bại lộ trước mặt Nguyễn Thời Hành, không sót cái gì.
Loan Ngọc trong chốc lát lại kêu nóng trong chốc lát lại kêu lạnh, Nguyễn Thời Hành không biết rốt cuộc y nóng hay là lạnh, ngồi ở bên cạnh trông chừng.
Nhưng chốc lát sau Nguyễn Thời Hành cảm thấy hẳn là Loan Ngọc đang nóng, bởi hạ thân y đang nhô lên thành túp lều, muốn làm bộ không thấy cũng khó.
Nguyễn Thời Hành liếc mắt nhìn một cái, liếʍ liếʍ môi.
Nguyễn Thời Hành: "ŧıểυ tinh linh, bây giờ nếu tôi cùng cậu ta làʍ t̠ìиɦ thì có bị sao không? Ví dụ như cản trở cậu ta thức tỉnh dị năng chẳng hạn?"