Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 31: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

"Cậu ngồi yên ở trong xe đấy, chúng tôi đi một chút."

Loan Ngọc đẩy cửa xe, quay đầu dặn dò Lư Tuyết đang ngồi ở ghế sau.

Y có một ít đồ vật không thích bị người ngoài nhìn đến, nhưng y lại cực kỳ muốn đợi Nguyễn Thời Hành cùng đi đối mặt với những gì thuộc về quá khứ của y.

Lư Tuyết gật đầu, rụt mình ở ghế sau, tận lực không bại lộ thân hình của mình.

Tay Nguyễn Thời Hành bị Loan Ngọc kéo về phía trước, đi từng bước, chậm rãi tiến về một căn nhà trong toà kiến trúc cũ kỹ kia.

Lúc đi qua chỗ ngoặt, từ hàng hiên bỗng nhiên vụt ra một bà lão, trong miệng nhỏ nước dãi cùng hai tròng mắt vấn đục biểu hiện bà đã thi hoá, Loan Ngọc giơ tay cắt đầu nó, lấy tinh thạch bên trong ra hấp thu, tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi lên cao, Loan Ngọc nắm tay của Nguyễn Thời Hành càng chặt.

Loan Ngọc đi tới lầu , nơi này có ba cánh cửa, trên hành lang vứt một túi rác lớn, ruồi bọ bay loạn xạ, tản ra hương vị hôi hám bẩn thỉu. Mặt tường rớt sơn loang lổ, mấy tấm quảng cáo nhỏ đỏ xanh đan xen không có quy luật dán khắp nơi.

Có một hộ trên tường dán câu đối đỏ, không biết là từ khi nào, sắc màu tươi sáng trở nên nhạt nhẽo và u ám, phủ đầy tro bụi cùng máu loãng, trở nên hoang tàn lại cũ nát.

Loan Ngọc đi tới trước một cánh cửa, một tay lấy chìa khoá vẫn luôn để trong túi ra, tay còn lại vẫn nắm tay Nguyễn Thời Hành như cũ, không chịu buông.

Nguyễn Thời Hành nhìn y mở cửa, nhưng trong nháy mắt cánh cửa vừa mở ra, thân thể Loan Ngọc bị đẩy mạnh một cái, lảo đảo đứng không vững, thân mình ngã ra phía sau, cũng may Nguyễn Thời Hành nhanh tay đỡ được y.

"Á à thì ra là mày, thằng khốn chết tiệt mày còn chưa biến thành quái vật à? Mẹ mày còn trở về làm đéo gì, trong nhà đéo còn gì cho mày vơ vét đâu! đ*t mẹ mày còn dẫn theo của nợ nào nữa đây! Đi mau đi mau, tao không có kiên nhẫn đón tiếp hai tụi bây đâu!"

Phía trong cửa đang đứng một người đàn ông trung niên mập mạp, gã nói chuyện vừa khó nghe lại thô tục, tràn đầy ghét bỏ không muốn chào đón, mắt thấy gã sắp kéo cửa đóng lại, Loan Ngọc nhanh tay giữ lấy.

"Mẹ tôi đâu?"

Loan Ngọc không hề để ý đến thái độ của gã, giọng nói của y có chút khàn khàn, liếc mắt nhìn bên trong cửa.

"đ*t..." Người đàn ông kia muốn lập tức đóng sầm cửa lại, nhưng gã phát hiện lực đạo lôi kéo từ bên ngoài quá lớn, hoàn toàn không thể đóng lại được, chỉ có thể mỉa mai nói: "Sao tao biết nó chết ở đâu được? Buổi tối ngày đó nó không về nhà, quỷ mới biết nó lại quyến rũ thằng đàn ông nào nữa, kỹ nữ đúng là kỹ nữ, đức hạnh đúng là chẳng ra sao! Nếu mày muốn tìm nó, vậy đi hỏi mấy tên tình nhân của nó thử đi, nhưng nói không chừng nó đã sớm biến thành quái vật hoặc bị quái vật ăn không còn mảnh xương rồi."

Đôi mắt người đàn ông trung niên xoay một vòng, dừng ở trên người Nguyễn Thời Hành, trên dưới đánh giá một chút, kết luận tên vô dụng Loan Ngọc này không thể một mình chạy ra từ trong tay quái vật, khẳng định là bị thằng nhóc thoạt nhìn rất cường tráng này bảo hộ tới đây, nhếch môi, lộ ra một nụ cười trào phúng lại khinh miệt.

"Xem ra mày đúng là giống con mẹ mày thật, cùng một khuôn đúc ra! Nếu không phải mày là nam thì tao đã bán mày rồi, tính ra là tao chậm chạp, mày sớm đã kế nghiệp mẹ mày đi làm chó cái cho người khác đ*t mông, tao vậy mà còn lãng phí nhiều thời gian như vậy cho mày đi học, hừ!"

Gã nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, muốn đóng cửa lại.

Tay Loan Ngọc đặt trên then cửa càng nắm càng chặt, y không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Nguyễn Thời Hành, sợ hãi từ trên mặt hắn thấy được vẻ kinh ngạc, đồng tình, trào phúng, thương hại, nhưng y lại giống như tự ngược mà mang Nguyễn Thời Hành đến, muốn đem quá khứ dơ bẩn loã lồ ra trước mắt Nguyễn Thời Hành, y cũng không rõ mình đang chờ đợi cái gì, lại đang mong muốn cái gì.

 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc