Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 32: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

Nguyễn Thời Hành nắm lấy tay Loan Ngọc, dùng sức mở cửa, gã đàn ông kia không bì nổi sức của hắn, thiếu chút nữa bị kéo ra bên ngoài, Nguyễn Thời Hành lại bỗng nhiên thả lỏng tay, gã không kịp phòng bị mà ngã ngồi trên mặt đất.

Nguyễn Thời Hành bước vào không chút khách khí đá gã hai cú, ánh mắt chứa đầy lửa giận.

"Trong miệng ông toàn là phân không hả? Nhìn ông thôi đã thấy ghê tởm như lũ dòi bọ trong WC rồi! Dựa vào cái dạng như ông phỏng chừng muốn đi làm chó cái cũng không ai nhìn trúng, loại người như ông chỉ xứng làm chó ăn phân, con mẹ nó ở đấy còn muốn nhục nhã người khác?!"

Nguyễn Thời Hành đạp chân lên ngực gã, giận dữ quát.

Lúc trước hắn đã biết xuất thân của nam chính sẽ rất thê thảm, nhưng không quá để trong lòng, bởi hắn biết sau này Loan Ngọc sẽ trở thành một người đàn ông đứng ở đỉnh quyền lực, nhưng nói là một chuyện còn tận mắt thấy lại là một chuyện khác, hắn không nhịn được, lửa giận ùn ùn hướng lên trên não, đờ mờ lão già khốn khiếp này đang mắng ai vậy, bằng gã cũng xứng?

Loan Ngọc nhìn Nguyễn Thời Hành, khoé miệng hơi hơi cong lên.

Nhưng lúc tầm mắt y quay lại người đàn ông đang nằm trên mặt đất, lại biến về lạnh nhạt.

"Tôi hỏi lại lần nữa, mẹ tôi đâu?"

"đ*t con mẹ mày! Mày đúng là ngây thơ quá rồi nhãi con, mày nghĩ rằng mang theo một người nữa là có thể uy hiếp ông đây..."

Từng câu từng chữ dơ bẩn tục tĩu liên tiếp phun ra từ trong miệng gã, cho đến khi gã trông thấy hai lưỡi dao băng sắc nhọn đang lơ lửng ở trước mắt mình thì mới ngậm miệng lại.

Lưỡi dao băng ở dưới ánh đèn u ám phát ra độ sáng lạnh lẽo, phảng phất ngay sau đó sẽ không chút do dự đâm thẳng vào hai tròng mắt gã.

"Không... Không biết... Tao không biết gì cả...Hôm đó lão Trương ở thành Tây gọi điện thoại cho tao, nói một lần 00, nên tao kêu mẹ mày đi, nếu đi thì ít nhất cũng tới ngày hôm sau mới trở về... Sau đó bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật... Tao không biết..."

Gã rất hoảng sợ, vội vàng nói ra hết những gì gã biết, Loan Ngọc đã có bất mãn với gã thật lâu, gã sợ y sẽ không chút do dự giết gã, bây giờ đã là tận thế, có ai có thể lo gã là còn sống hay đã chết.

"Loan Ngọc, mày không thể giết tao được, tao nuôi hai mẹ con mày nhiều năm như vậy, mày cũng không thể vong ân phụ..."

Lưỡi dao không chút lưu tình đâm thẳng vào mắt người đàn ông kia, máu bắn ra tung toé, cơn đau đớn kịch liệt làm gã thét to lên.

"Nguyễn Thời Hành, xoay người lại, đừng nhìn."

Lúc Loan Ngọc ra tay, y dùng một bàn tay che kín đôi mắt Nguyễn Thời Hành, nhìn người đàn ông bởi vì đau đớn mà lăn lộn trên mặt đất, giọng nói mang chút run rẩy bảo Nguyễn Thời Hành xoay người.

Y tận lực khắc chế kích động trong lòng, nhưng tươi cười trên mặt lại càng ngày càng rõ ràng, đôi mắt đen nhánh bốc cháy lên hưng phấn, khiến y nhìn qua có vẻ tàn nhẫn lại khủng bố.

Y rốt cuộc chờ tới ngày này, rốt cuộc biến ảo tưởng đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong đầu thành hiện thực.

Nguyễn Thời Hành nghiêng người, nghe tiếng kêu rên thảm thiết ở phía sau, hắn muốn rút một điếu thuốc ra hút, đáng tiếc trên người lại không có.

Nếu chỉ có một mình Loan Ngọc, y chắc chắn sẽ kéo dài thời gian người này chết đi, sẽ chậm rãi tra tấn gã, nhưng bây giờ còn có Nguyễn Thời Hành, y cũng không chờ mong một màn này như khi trước nữa. Y móc đi đôi mắt gã, cắt đứt đầu lưỡi gã, làm ngón tay gã từng ngón vỡ vụn, cuối cùng mổ bụng rồi cắt bỏ đầu gã.

Y không thích trên mặt đất toàn máu là máu, lúc dòng máu dơ bẩn của gã chảy ra, y đã dùng dị năng đóng băng nó. Y nhìn bóng dáng nghiêng đi của Nguyễn Thời Hành, điều khiển gió cuốn khối thi thể bị cắt xẻ không thành dạng này ném từ trên lầu xuống.

 

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc