Vì thế ở buổi tối ngày thứ hai, Lư Tuyết mới biết được suy nghĩ lúc trước của mình hình như sai rồi.
Trời đất chứng giám, mặc kệ Nguyễn Thời Hành là ở trên hay ở dưới, cô cũng không có ý tưởng cùng Loan Ngọc dành đàn ông!
Nguyễn Thời Hành ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mọi việc lại đi theo một hướng không thể hiểu được như vậy.
Loan Ngọc rất vừa lòng với sự thức thời của Lư Tuyết, y cảm thấy thêm một hậu cần không gây chuyện lại hợp tâm ý cũng khá tốt, hơn nữa Lư Tuyết còn biết nấu ăn, nghĩ một hồi như vậy nên Loan Ngọc không cự tuyệt cô gia nhập.
Hệ thống: "Anh Nguyễn à, không hổ là anh, nhanh như vậy đã biến chính cung thành đồng đội rồi!"
Nguyễn Thời Hành: "Chủ yếu do em gái là một người thông minh thôi."
Nguyễn Thời Hành rất thích loại người thông minh biết nắm bắt tình hình, cũng rất thích cô bé xinh đẹp này, hắn để cho cô thu thập một chút, cùng bọn họ bắt đầu xuất phát.
Kỳ thật cũng không có cái gì đáng giá để thu dọn, bọn họ tay không mà đến, cũng tay không mà đi.
Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn sau bếp coi như vật tư, nhưng bọn họ lại không có cách nào mang đi, hơn nữa đó toàn là đồ ăn còn sống, đến lúc muốn ăn lại phải tìm dụng cụ để nấu, vô cùng phiền phức, mấy món này đối với tình huống hiện tại của bọn họ không hề thuận tiện.
Sáng sớm quyết định rời đi, ba người nhảy cửa sổ xuống, rời đi nhà ăn.
Thây ma chung quanh nhà ăn đã gần bị Loan Ngọc giết sạch, tạm thời cũng coi như an toàn. Trong trường học một mảnh hoang vắng tĩnh mịch, không có một chút sự sống nào.
Từ nhà ăn tới cổng trường tuy gặp vài con thây ma, nhưng đều bị Loan Ngọc giải quyết một cách gọn lẹ. Có rất nhiều đồ vật rơi tan tác ngoài cổng trường, Nguyễn Thời Hành nhìn về phía một chiếc xe hơi màu đen đang mở ra ghế điều khiển.
Nếu muốn đi tiếp, đi bộ tất nhiên là lựa chọn ngu xuẩn nhất, còn loại xe như xe đạp điện hay xe máy thì có hệ số an toàn quá thấp, lựa chọn tối ưu nhất không thể nghi ngờ là xe hơi.
"Lên xe đi, có chìa khoá."
Nguyễn Thời Hành ngồi lên xe, quay người nói với Loan Ngọc và Lư Tuyết, chiếc xe hơi màu đen này còn có cắm chìa khoá, có thể là chủ xe muốn chạy trốn nhưng không kịp, trên chỗ điều khiển còn có loang lổ vết máu.
"Cậu có biết lái xe không?"
Loan Ngọc nhìn hắn, hỏi.
"Không thành vấn đề."
Loan Ngọc ngồi lên ghế phụ, Lư Tuyết cũng nhanh chóng leo lên ghế sau, cửa xe đóng lại, Nguyễn Thời Hành khởi động động cơ.
Cũng may xe vẫn còn xăng, Nguyễn Thời Hành dẫm chân ga, chạy thẳng về phía trước. Thây ma lang thang ngoài cổng trường đã chú ý tới chiếc xe này, nhưng Nguyễn Thời Hành mặc kệ tụi nó, đâm thẳng về phía trước nghiền nát bọn nó.
"Nhà cậu ở đâu?"
Nguyễn Thời Hành mở miệng hỏi, Loan Ngọc muốn về nhà, vậy hắn phải biết vị trí mới đưa y về được.
Loan Ngọc nói lên một địa chỉ, nhưng Nguyễn Thời Hành không quen thuộc với thế giới này nên chẳng biết vị trí đó là ở đâu, cũng may giờ phút này ŧıểυ tinh linh rốt cuộc phát huy năng lực của nó, mở ra bản đồ sẵn tiện đề tên các địa điểm cần nhớ, Nguyễn Thời Hành một đường chạy như điên theo lời nó chỉ dẫn.
Nhà của Loan Ngọc nằm ở một khu phố cũ, nơi này toàn là mấy tầng lầu cũ nát xập xệ dựa sát vào nhau, năm tháng dài lâu làm khắp cả vách tường đều loang lổ ố vàng và bám đầy rêu xanh, như là một ông lão lạc hậu lại nghèo túng.
Nơi này cũng một mảnh im ắng, từng căn phòng san sát ở bên nhau, đem đến cho người ta cảm giác áp lực ngột ngạt, đen kịt không chút ánh sáng.