Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 25: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

Hành lang sau bếp vẫn còn một cánh cửa, bị khoá lại, có thể là người bảo vệ kia chạy trốn tới nhà ăn, nhưng cuối cùng vẫn bị cắn, biến thành thây ma.

"Tôi đi xem thử trên người gã có chìa khoá cửa không."

Lúc nãy Nguyễn Thời Hành nhìn thoáng qua một chút, cửa là dùng chìa khoá để mở, bảo vệ đã có chìa khoá cửa sau, không chừng cũng có chìa khoá cửa bếp.

"Để tôi."

Loan Ngọc trầm giọng nói, y không muốn Nguyễn Thời Hành ở trên thi thể người đàn ông khác sờ tới sờ lui, y cúi người tìm trong quần áo gã, thấy được một chuỗi chìa khoá.

Cửa bếp bị mở ra, Lư Tuyết mở đèn, không nhìn thấy bất luận con thây ma nào, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bây giờ cũng coi như an toàn, Nguyễn Thời Hành nhìn tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, tạm thời thả lỏng một chút.

"May mà các cậu không có việc gì! Tôi đã cảm thấy rồi, nếu biến thành quái vật hẳn là không bị phát sốt, cho nên có một số ít người khi bị cắn, mặc dù không bị biến thành zombie nhưng cũng trở nên quái lạ đúng không? Ý tôi là có được năng lực đặc biệt nào đó?"

Cả phòng yên tĩnh.

Lư Tuyết vừa mới sống sót sau tai nạn, trái tim vẫn đang đập liên hồi, cô mở miệng hỏi, nhìn Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc, suy đoán tình huống hiện tại.

Nguyễn Thời Hành gật đầu, không hổ là chính cung, thật thông minh.

"Thì ra là thế, còn nữa, cảm ơn cậu lúc nãy đã cứu tôi."

Lư Tuyết rốt cuộc hiểu rõ tình hình hiện tại, sau đó vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn với Nguyễn Thời Hành.

"Không cần cảm ơn đâu, chuyện tôi nên làm mà."

Nguyễn Thời Hành cảm thấy mình khá thích cô gái nhỏ này, rốt cuộc cô thiện lương lại dịu dàng, cũng đã từng nói giúp cho Loan Ngọc.

Nhưng mà em gái, nếu em cảm tạ anh đây cứu em, sau này em đừng giành đàn ông của anh là được.

"Đúng rồi, lúc trước các cậu không phải có rất nhiều người ư, sao giờ chỉ còn có ba người chạy ra vậy?"

Mặc dù bây giờ chỉ có một mình Lư Tuyết còn sống.

"Có người muốn đi tìm đồ ăn trước, nếu vẫn luôn ở bên trong cũng không khác gì tìm chết, tôi quyết định từ từ lại ra ngoài, tôi đã quan sát bọn quái vật một chút, vào ban ngày chúng nó hình như cũng không hoạt động gì nhiều, chỉ có ở ban đêm sẽ trở nên linh hoạt hơn, cho nên lúc nãy tôi mới chạy ra, à, vẫn còn có một vài người ở lại chỗ cũ trên sân thể dục."

Lư Tuyết giải thích một chút, cô cũng xem như may mắn bản thân quyết đoán, còn gặp được hai người bọn họ, bằng không có khả năng cô cũng sẽ chết.

"Cậu không phải đói bụng hả? Nói gì lắm thế?"

Nguyễn Thời Hành đang định mở miệng đáp lời Lư Tuyết, Loan Ngọc lại đột nhiên đánh gãy bọn họ nói chuyện, giọng điệu không tính tốt đẹp.

"Ừ thì biết rồi, nhưng mà..."

Nguyễn Thời Hành nhìn những nguyên vật liệu nấu ăn trước mặt, có chút khó khăn.

Số lần hắn xuống bếp thật đúng là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bản thân có thể làm ra món ăn kiểu gì, hắn không dám bảo đảm.

"Để tôi làm, tôi biết nấu cơm, ăn cũng không tệ lắm."

Lư Tuyết lập tức xung phong nhận việc, tay chân lanh lẹ tìm nồi gạo chuẩn bị vo gạo nấu cơm.

Cô biết rõ địa vị của mình bây giờ, chỉ là một người thường không có năng lực gì tự bảo vệ, nếu chỉ có một mình thì khả năng sống sót của cô gần như là bằng 0. Vì vậy, cô nhất thiết phải chứng minh mình hữu dụng, có thế cô mới có thể tiếp tục sống sót, cho dù là làm hậu cần cũng được.

Lư Tuyết không nói thêm lời nào dư thừa nữa, cũng không nhìn hai thiếu niên bên người, giống như một ngọn gió xuyên qua nhà bếp, biến mất vô tung vô ảnh.

 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc