Nguyễn Thời Hành chạy như bay tới nhà ăn, thây ma ở phía sau đã từ mười mấy con biến thành mấy chục con, chúng nó đều mặc đồng phục học sinh, nhưng làn da xanh trắng, tròng mắt vẩn đục lại ảm đạm, có con bị đứt tay đứt chân, có con lại bị mổ bụng rơi cả nội tạng ra ngoài, chúng nó cứ vậy mà nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo con mồi.
Lúc dị biến phát sinh cửa lớn nhà ăn đã đóng lại, nên giờ phút này bên trong cũng trống trải, Nguyễn Thời Hành nhìn ổ khoá trên cửa, chớp mắt một cái rồi vội chạy ra phía sau.
Ở sau không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết lại thê lương, Nguyễn Thời Hành quay đầu lại, một nữ sinh trong ba người đi theo họ bị tang thi kéo lại quần áo, chỉ trong chốc lát đã bị lũ quái vật đó bao phủ.
Tiếng gào khóc dừng lại trong nháy mắt, mùi máu tươi lan tràn trong không khí.
Mắt thấy Lư Tuyết sắp bị bắt, Nguyễn Thời Hành không kịp nghĩ cô có phải là nữ chính hay không, có phải chỉ là NPC vô tri vô giác hay không, một tay kéo cô về phía mình.
Nhưng nhúm tóc đuôi ngựa của cô vẫn bị thây ma ở đằng sau túm được, Lư Tuyết rất quyết đoán, trong lúc Nguyễn Thời Hành một chân đá văng thây ma, cô nắm chặt con dao trong tay, không chút chần chờ cắt đứt đuôi tóc, vội vàng chạy về phía trước.
Nguyễn Thời Hành khom lưng tránh thoát tập kích của zombie, hắn đá đổ thùng rác bên cạnh, làm nó trở thành chướng ngại vật ngăn trở một bộ phận thây ma.
Bây giờ thây ma vẫn chưa tiến hoá, còn đang trong trạng thái ngu dại, tay chân cũng không tính linh hoạt, bước đi chậm chạp, trong lúc chạy về phía trước bọn họ bị vướng ngã, thây ma cũng theo đó mà ngã xuống, nhưng tình huống của Nguyễn Thời Hành cũng không tính lạc quan trong khi cả hai tay đều không có vũ khí.
Loan Ngọc ȶᏂασ tác dị năng làm ra một trận gió, biến gió thành những con dao sắc nhọn cắt đứt đầu của con thây ma kia, kéo Nguyễn Thời Hành lại.
Y cảm thấy mình có lẽ là máu lạnh, vì ở trong lúc Nguyễn Thời Hành ra tay cứu người còn bản thân lại bị vây khốn, trong nháy mắt đó y vô cùng phiền chán nữ sinh vừa được cứu kia.
Chỉ là một người xa lạ mà thôi, cần thiết vì cô ta mà thiếu chút nữa mất mạng mình sao?
Y lạnh mặt kéo Nguyễn Thời Hành đi về phía trước, dựng lên một bức tường gió ngăn trở bước chân của lũ zombie ở sau.
Bọn họ một đường đi tới cửa sau của nhà ăn, nơi đó vẫn đang mở cửa, bên trong không có bật đèn, chỉ thấy một mảnh đen nhánh.
Một người nam sinh đi theo Lư Tuyết gấp gáp đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt lúc bước vào đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên, Lư Tuyết lập tức bật đèn, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông ăn mặc trang phục bảo vệ đang cắn mặt của gã nam sinh kia, trực tiếp xé một miếng thịt từ trên người gã xuống, sau đó há to mồm máu cắn luôn yết hầu gã.
Một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà chết ở trước mặt bọn họ, Nguyễn Thời Hành nói cho bản thân đây chỉ là game thực tế ảo, cầm một cái xẻng sắt dựng bên cạnh, không chút do dự đập lên đầu zombie, dùng lực lớn nhất, đánh nát hẳn đầu nó.
Loan Ngọc ȶᏂασ tác dị năng tạo ra một lưỡi dao bằng băng, để nó chui vào óc thây ma, giết nó hoàn toàn.
"Mau vào đi."
Loan Ngọc đẩy mạnh Lư Tuyết còn đang ngơ ngác đứng ở đó, đóng sầm cửa lại.
Lư Tuyết tựa hồ bị tình huống mới nãy doạ sợ, còn có chút chưa phục hồi tinh thần, chờ lúc cô hoàn hồn lại, có chút kinh dị mà nhìn Loan Ngọc.
Nguyễn Thời Hành bật đèn trên hành lang, không thấy bất kỳ con zombie nào xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Di chứng sau cuộc làʍ t̠ìиɦ kịch kiệt lúc nãy vẫn chưa hết hẳn, hắn vận động mạnh như vậy nên khi dừng lại phần hông có chút đau nhức.