Loan Ngọc đối sự thức thời của cô còn tính vừa lòng, đứng ở bên cửa sổ phòng bếp, nhìn khung cảnh tĩnh mịch bên ngoài.
Những con thây ma đã biến mất, không biết trốn tránh ở xó xỉnh nào, chờ đợi con mồi rơi vào bẫy rập.
Lúc nãy Loan Ngọc sử dụng dị năng, bây giờ tinh thần cùng thể lực của y cũng có chút hao tổn, y dựa trên vách tường tính toán chợp mắt một lát, Nguyễn Thời Hành ngồi ở bên cạnh, kéo y dựa vào trong lồng ngực mình.
Lư Tuyết đang nấu cơm không cẩn thận nhìn thấy hai người bốc mùi gay, bàn tay đang xắt rau của cô run rẩy, sau đó vội vã thu hồi ánh mắt, chuyên chú thâm tình nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mặt.
Lư Tuyết xào một nồi rau rất to, có chút khó khăn, cũng may thành quả không tồi, đồ ăn thơm ngon ngào ngạt, vài người nhanh chóng xử lý bữa ăn một cách gọn gàng.
Kế tiếp chính là khoảng thời gian dài vô tận, trốn tránh ở đây cũng không có việc gì để làm, còn bên ngoài lại quá nguy hiểm, Lư Tuyết nghĩ thầm muốn cùng hai người kia bắt chuyện, nhưng thiếu niên xinh đẹp có chút hung dữ kia hình như không thích cô cho lắm, cô không dám cũng không có cách nào mở miệng.
Hơi run chút thôi.
Cô kỳ thật đang nỗ lực bày tỏ thiện ý, rất muốn nói với Loan Ngọc rằng: Cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với người đàn ông của cậu, cậu còn xinh đẹp hơn tôi nhiều, tôi làm sao lại dám dùng mặt đi quyến rũ Nguyễn Thời Hành cho được.
Màn đêm so với trong tưởng tượng buông xuống thực mau, ánh sáng bên ngoài yếu ớt soi rọi, Nguyễn Thời Hành tắt đèn, ở bên cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài.
Những con thây ma không có mục tiêu kia lang thang du đãng khắp nơi, có một mình một cõi, có tốp năm tốp ba.
Tay Loan Ngọc đáp trên cửa sổ, nghiêng người nhảy qua.
"Cậu muốn ra ngoài?"
Nguyễn Thời Hành nhìn thấy động tác của y, cầm cây gậy mình tìm được ở sau bếp, nắm chặt trên tay.
"Ừ, tôi muốn xem thử giới hạn của mình tới đâu."
Loan Ngọc gật đầu, lực lượng mà y có thể sử dụng là hữu hạn, y muốn biết mình có thể chịu đựng bao lâu, sau khi sử dụng xong còn có thể thuận lợi thoát thân không, bên ngoài có rất nhiều thây ma, vừa lúc đủ cho y luyện tập.
"Tôi cũng đi."
Loan Ngọc theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thoáng qua Lư Tuyết cách đó không xa, vẫn là gật gật đầu.
Nếu để hai người họ trai đơn gái chiếc ở chỗ này, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, tuy rằng Nguyễn Thời Hành không có ý tưởng xấu xa kia, nhưng không thể bảo đảm người nữ sinh này cũng không có, còn không bằng mang hắn ra ngoài, ở bên cạnh y, y có thể bảo vệ hắn một cách chu toàn.
Nguyễn Thời Hành để Lư Tuyết ở trong phòng chú ý phía cửa sổ, sau khi Loan Ngọc nhảy xuống, hắn ném gậy cho y, bản thân cũng nhanh nhẹn theo ra.
Hắn chỉ có dị năng lấy máu để tự bảo vệ mình, nhưng không thể lúc nào gặp nguy hiểm cũng lấy máu, Nguyễn Thời Hành muốn luyện một chút kỹ thuật giết thây ma.
Sau khi ra phạm vi nhất định của nhà ăn, có thây ma ở phụ cận ngửi thấy hương vị người sống vội vàng nhào tới, Loan Ngọc trực tiếp cắt đầu nó, ở ban đêm, tinh thể màu xanh nhạt trong óc tang thi hơi hơi lập loè vầng sáng nhạt rất là dễ thấy, Loan Ngọc dùng gió cuốn lại nắm lấy trong tay mình, ánh sáng xanh nhạt của tinh thể kia lập tức dung nhập vào trong thân thể y, rồi sau đó hoá thành bột phấn tinh mịn.
"Thì ra trong óc chúng nó lại có thứ này..."
Ánh mắt Loan Ngọc sáng lên, đá thùng rác bên cạnh phát ra tiếng vang chói tai, nhìn thây ma từ bốn phương tám hướng vọt tới, bắt đầu cuộc tàn sát của mình.