Xuyên Nhanh: Toàn Bộ Quá Trình Pháo Hôi Bị Nhóm Điên Phê Cưỡng Chế Yêu

Quyển 1 - Chương 6

Trước Sau

break

Giang Chi Chước đang xử lý sự vụ trong công ty, nghe được một tiếng này, ngước mắt hờ hững nhìn Cố Ngọc Ninh một cái, lạnh nhạt đến đáng sợ.
Lông mi Cố Ngọc Ninh run run, sau lưng đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Nếu không phải tay cậu còn bị Thẩm Dật nắm, hiện giờ Cố Ngọc Ninh rất có thể đã quỳ gối trên mặt đất, yếu ớt chờ đợi phán quyết của cha nuôi.
Nhưng thật éo le, Thẩm Dật đang giữ chặt cậu.
Vào một năm trước.
So với Giang Chi Chước thích làm Cố Ngọc Ninh bị động mất đi cái gọi là lòng tự tôn, thì Thẩm Dật càng thích làm Cố Ngọc Ninh chủ động vứt bỏ đủ loại danh dự của mình, giống hệt một con đĩ bị người ta chơi rách nát, cầu xin người khác giẫm đạp cậu.
Việc này, đối với một kẻ điên bị người mình thích ghét bỏ, là một chuyện cực kỳ thú vị.
“Ngọc Ninh đang sợ hãi chúng ta sao?” Thẩm Dật cười một cái, chậm rãi buông cái tay đang nắm tay Ngọc Ninh ra, chỉ sau một giây, nụ cười trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương. Gã tóm lấy gáy Cố Ngọc Ninh, nhẹ nhàng bóp bóp một lát, giống như đang suy xét xem làm cách nào để xé nát cậu càng dễ dàng hơn.
“Cục cưng à, là do khoảng thời gian này bọn ta đối xử với con quá tốt hay sao?” Thẩm Dật quay đầu nhìn chăm chú vào Cố Ngọc Ninh, ánh mắt sâu thẳm: “Con là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa biến thái phải lòng cha nuôi của mình mà thôi, làm sao xứng xuất hiện trước mặt Thẩm Ôn Hứa?”
Giọng nói mang theo sự nham hiểm hung ác nồng đậm, chỉ khi nhắc đến ba chữ “Thẩm Ôn Hứa” này thì mới hơi ấm áp trở lại.
Cố Ngọc Ninh không bị sự thay đổi đột ngột của Thẩm Dật dọa sợ, cậu rất bình tĩnh, ít nhất trong nội tâm cậu rất bình tĩnh, vì đã bị ép nghe những lời kiểu này vô số lần.
Cậu là một đứa biến thái phải lòng cha nuôi của mình.
Cậu là thứ rác rưởi.
Cậu không xứng xuất hiện trước mặt Thẩm Ôn Hứa.
Cậu là một kẻ thối nát đến tận xương tủy, không nên để Thẩm Ôn Hứa nhìn thấy.
Những lời này, Cố Ngọc Ninh đều đã từng nghe cả rồi. Thậm chí hầu hết đều là khi cậu bị đám người Thẩm Dật đè trên giường đυ., bị bức ép phải nói ra rất nhiều lần.
Nhiều đến mức Cố Ngọc Ninh chỉ cần nghe được ba chữ “Thẩm Ôn Hứa” này, đáy lòng sẽ lập tức không nhịn được nổi lên cảm giác buồn nôn.
Nhưng biết làm sao đây?
Chỉ cần đám người Thẩm Dật chưa thật sự có được Thẩm Ôn Hứa, thì cậu sẽ còn phải tiếp tục nghe và nhắc lại ba chữ này.
Trong căn phòng làm việc to như vậy, trong phút chốc chỉ có tiếng nước mắt Cố Ngọc Ninh nhỏ xuống sàn nhà.
Cậu đang khóc.
Không giống sự nhút nhát và sợ hãi trước kia, mà là bình tĩnh, dù là biểu cảm trên mặt hay là toàn thân đều hết sức bình tĩnh, có lẽ dưới sự dạy dỗ của đám người Giang Chi Chước, Cố Ngọc Ninh đã đánh mất biểu cảm nên có khi khóc của mình từ lâu rồi.
Cậu chỉ biết rơi nước mắt, nhưng lại không biết lúc rơi nước mắt thì nên làm gì.
Thật đáng thương.
Cũng làm ham muốn hành hạ làm nhục cậu dưới đáy lòng người ta càng lúc càng nồng đậm.
Đầu ngón tay Thẩm Dật nhéo nhéo phần gáy trắng nõn của Cố Ngọc Ninh, như là một tín hiệu uy hiếp nào đó: “Ngọc Ninh khóc cái gì? Không phải con đã sớm biết mình chỉ xứng làm thế thân của “Thẩm Ôn Hứa” hay sao? Huống chi…”
Lúc này Giang Chi Chước cũng ngẩng đầu, lẳng lặng chờ đợi lời mà Thẩm Dật muốn nói: “Bố còn chưa tính sổ với con về lý do con muốn chạy trốn đâu.”
“Tại sao vậy?” Thẩm Dật hơi cúi đầu, kề sát bên tai Cố Ngọc Ninh, nhẹ giọng nói: “Vì sao Ngọc Ninh lại muốn rời khỏi nơi này? Hửm?”
Thân thể Cố Ngọc Ninh run run.
Từng hình ảnh trong quá khứ khi bản thân bị đùa bỡn đến suy sụp tinh thần lần lượt hiện lên trước mắt.
Giờ phút này, Cố Ngọc Ninh cực kỳ giống một con thỏ trắng như tuyết bị thợ săn cầm súng chọc vào bụng, ngoại trừ run bần bật thì không làm được gì khác.
“Con…”
Vì sao nhỉ?
“Con…”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc