Xuyên Nhanh: Toàn Bộ Quá Trình Pháo Hôi Bị Nhóm Điên Phê Cưỡng Chế Yêu

Quyển 1 - Chương 7

Trước Sau

break

Hô hấp của Cố Ngọc Ninh dần dần dồn dập, đuôi mắt ướt át ửng đỏ, không dám nhìn Thẩm Dật, chỉ có nước mắt lăn xuống không thể khống chế, vừa xinh đẹp vừa đáng thương: “Bố, bố ơi… Con xin, xin lỗi… Cầu xin bố… đừng, trừng, trừng phạt con… Con sẽ ngoan… Con, con thật sự sẽ ngoan mà…” Cậu đang khẩn cầu.
“Ha.” Thẩm Dật như vừa nghe được chuyện gì rất buồn cười, trong mắt chỉ có sự châm chọc.
Mà Cố Ngọc Ninh nghe được lời này của gã thì lại cho rằng đây là mở màn cho việc mình có thể sẽ được tha, cậu cố nén cảm giác sợ hãi, ngẩng đầu run rẩy hôn lên môi Thẩm Dật, vụng về dùng đầu lưỡi ướt mềm liếʍ mở khe hở giữa hai cánh môi người đàn ông này, muốn chui vào.
Đầu lưỡi rất mềm, cũng đỏ thắm.
“...”
Khoảnh khắc này hết sức yên tĩnh.
Ngay cả bản thân Thẩm Dật cũng im lặng, mắt kính trên mũi gã hơi lệch đi, nhưng lại giúp gã càng thấy rõ người trước mặt đang ngượng nghịu hôn môi gã.
Rất… ngoan.
Hoàn toàn khác với trải nghiệm trước đây.
Cố Ngọc Ninh nhắm hai mắt, lông mi run rẩy, toàn thân chỉ có sự căng thẳng không thể khống chế. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn một người.
Cũng là lần đầu tiên Thẩm Dật trải nghiệm cảm giác ép buộc được Cố Ngọc Ninh hôn môi mình mà không cần dùng đến cách cướp đoạt.
Không khí dường như ngưng đọng, nhưng bên kia, Giang Chi Chước, người dù bận rộn nhưng vẫn ung dung quan sát phần mở màn cho sự trừng phạt này, lại có phần không thể duy trì được sự bình tĩnh trên mặt mình. Hắn đứng lên, tiếng ghế dựa cọ xát trên mặt đất chói tai đến lạ thường, nhìn đăm đăm vào Cố Ngọc Ninh, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.
“Thẩm Dật.” Giọng hắn ẩn chứa ý cảnh cáo.
“A…” Hơi thở của Cố Ngọc Ninh run lên, âm thanh của Giang Chi Chước khiến cậu muốn lùi bước theo bản năng.
Đầu ngón tay run rẩy đặt trên chiếc áo sơ mi lụa màu đen của Thẩm Dật, vừa muốn trốn, đã bị người đàn ông có chút dục cầu bất mãn đè lại sau cổ.
“Không…”
Môi thịt đầy đặn bị ép mở ra, ngoan ngoãn tiếp nhận sự xâm lược đến từ Thẩm Dật, đầu lưỡi bị người liếʍ mυ"ŧ, nước miếng dường như muốn giữ cũng không giữ được, lông mi Cố Ngọc Ninh run rẩy, hít thở không thuận mà rêи ɾỉ một tiếng.
“Bố… Bố ơi…” Mơ hồ có tiếng nước lẫn vào.
Đầu lưỡi nhỏ đỏ nhạt bị Thẩm Dật mυ"ŧ hết lần này đến lần khác, khiến cả lưỡi vừa chua xót vừa tê dại.
Cố Ngọc Ninh rầu rĩ nức nở một tiếng, sống lưng tinh xảo phát run, cho dù Thẩm Dật hôn đến cả người cậu như nhũn ra, cũng không có cách nào làm cho cậu quên một tiếng ẩn chứa tràn ngập sự cảnh cáo vừa rồi của Giang Chi Chước.
Thở dốc dồn dập.
Đại não của Cố Ngọc Ninh gần như biến thành một đống hỗn độn.
Thiếu niên bị người hôn đến vành mắt phiếm hồng mở to mắt, vừa mới ngắm nhìn, đã đối diện với cha nuôi vẻ mặt lạnh lùng đứng ở sau bàn làm việc, trong lúc bất chợt, trái tim co rút kịch liệt, vô số bệnh trạng thích vào giờ phút này điên cuồng uốn lượn leo lên cơ thể Cố Ngọc Ninh, làm bạn với cậu, còn có nỗi sợ hãi khắc sâu trong linh hồn cậu.
Giống như Thẩm Dật vừa mới nói, Cố Ngọc Ninh là một tên biến thái thích cha nuôi của mình.
Từ năm mười bảy tuổi lần đầu tiên trải qua mộng tinh, đã thích rồi.
Điều này rất không bình thường, nhưng Cố Ngọc Ninh không khống chế được bản thân.
Người cậu thích là Giang Chi Chước, thích sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra khi hắn đối mặt với Thẩm Ôn Hứa, thích sự thiên vị độc nhất của hắn đối với Thẩm Ôn Hứa, cũng thích tình yêu mà hắn chỉ biết thể hiện đối với Thẩm Ôn Hứa.
Tất cả những thứ này là điều mà Cố Ngọc Ninh chưa từng trải qua.
Khi cha mẹ Cố gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, Cố Ngọc Ninh mới năm tuổi, cậu không có cách nào trải nghiệm được sự quan tâm và yêu thương của cha mẹ, đến tột cùng là loại cảm giác gì.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc