Trình Xuân Nha ra vẻ như được ưu ái mà lo lắng không yên, giống hệt biểu cảm khi được chia cho bát cơm đầy lúc nãy.
Nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu rồi quay người đi ra cổng.
Vì quan hệ với Nguyên Hồng Đào, nguyên chủ được phân công làm việc nuôi heo tương đối nhàn, hơn nữa còn làm liên tục hai năm.
Cha của Nguyên Hồng Đào không chỉ là trưởng thôn mà bản thân ông ta còn là người lái máy kéo của thôn, có thể nói là nhà có điều kiện tốt nhất vùng nông thôn này.
Chuyện giữa Nguyên Hồng Đào và nguyên chủ vẫn luôn giấu rất kín, chưa từng để người khác phát hiện, cũng vì thế mà trong thôn không ai biết hai người đang qua lại với nhau.
Tất nhiên không phải hoàn toàn không có ai biết, ít nhất mẹ của Nguyên Hồng Đào biết rõ.
Chỉ là mẹ của Nguyên Hồng Đào không dám nói ra. Nếu chuyện ầm ĩ lên, chẳng phải bà ta sẽ phải bịt mũi chấp nhận nguyên chủ làm con dâu sao?
Trình Xuân Nha đeo gùi cỏ sau lưng, đi đến chân núi để cắt cỏ heo.
Nhờ có ký ức của nguyên chủ cộng thêm kiếp trước cô cũng lớn lên ở nông thôn, nên cô không hề lạ lẫm đối với việc làm nông.
Sau khi cắt đầy một gùi cỏ, Trình Xuân Nha ngồi xuống nghỉ ngơi, lau mồ hôi.
Nhìn dãy núi phía sau lưng, cô cảm thấy nước miếng sắp trào ra. Trong núi chắc chắn có rất nhiều con mồi có thể săn được.
Thời buổi này, dân làng mà không có bản lĩnh thì không dám vào sâu trong núi. Nếu muốn bắt được nhiều con mồi hơn chỉ có thể đi vào sâu trong núi.
Đối với người đã sống trong mạt thế mười năm như cô có thể sợ nguy hiểm trong rừng núi sao?
Rừng núi nguy hiểm liệu có nguy hiểm bằng hoàn cảnh ở mạt thế không?
Cô cố nuốt nước miếng xuống.
Đợi thêm đã, bây giờ cô còn chuyện quan trọng phải xử lý, trước mắt không thể chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.
Cô cúi đầu nhìn bụng mình.
Điều quan trọng nhất hiện giờ là mau chóng tìm một người để kết hôn.
Thời buổi này, con gái mang thai ngoài giá thú là phạm pháp, sẽ bị lôi ra diễu phố phê đấu.
Còn chuyện phá bỏ đứa bé trong bụng...
Đừng có nói đùa, thời này muốn vào bệnh viện phá thai không phải nói đi là đi được. Còn dùng mấy cách thô bạo để phá thai thì lại càng khỏi phải bàn, sẽ có nguy cơ băng huyết mất mạng rất lớn.
Nhưng tìm một người đàn ông để kết hôn cũng không dễ, cô không thể lừa cưới người ta.
Đúng lúc này, trong tầm mắt Trình Xuân Nha xuất hiện một người.
Phải nói chính xác là một người đàn ông và hai con bò. Người đàn ông què chân chống nạng đang lùa hai con bò trong thôn đi về phía chân núi.
Người này cũng là một nhân vật thảm thương.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Trình Xuân Nha lập tức nhớ ra người này là ai.
Người đàn ông tên Nguyên Trác Viễn, trước đây là người có tiền đồ nhất trong thôn. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta thi vào đội vận tải của huyện, trở thành tài xế của đội vận tải.
Về sau lại cưới được một người vợ có công việc ổn định ở huyện, cuộc sống trôi qua khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị.
Nhưng không ai ngờ được trời sẽ có lúc giông bão.
Trong một lần lái xe liên tỉnh, anh ta gặp phải một trận sạt lở dẫn đến tai nạn xe.
Tai nạn lần đó khiến cẳng chân trái của anh ta mất đi một nửa. Họa vô đơn chí, tin tai nạn của anh ta vừa truyền về nhà, người vợ đang mang thai chín tháng liền động thai.
Tuy cuối cùng sinh được đứa bé nhưng cô ấy lại bị băng huyết mà chết.