Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 9: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Nguyên Trác Viễn và vợ có hai đứa con, đứa lớn là con trai, hiện giờ đã năm tuổi.
Đứa nhỏ là con gái mới tròn một tuổi, hơn nữa vì là trẻ sinh non nên rất gầy yếu, sức khoẻ vô cùng kém nên hay ốm đau.
Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều là nguyên chủ nghe được từ lời bàn tán của người khác.
Đúng rồi, có một chuyện đáng nhắc đến: Nguyên Trác Viễn và Nguyên Hồng Đào là anh em họ, nhưng sau ba đời nên không phải họ hàng có quan hệ huyết thống quá gần.
Trình Xuân Nha lập tức có ý tưởng: đây là một đối tượng rất phù hợp.
Cô cần tìm cho đứa bé trong bụng một người cha trên danh nghĩa, còn đối phương thì cần một người phụ nữ có thể giúp anh ta chăm sóc hai đứa trẻ.
Vậy chẳng phải hai bên rất phù hợp với nhau sao?
Còn chuyện đối phương bị mất một phần ống chân thì có sao chứ, chẳng phải chỉ thiếu một đoạn chân thôi à?
Trình Xuân Nha tuyệt đối không kỳ thị người khuyết tật, hơn nữa nói không chừng người ta còn không chịu cô ấy chứ.
Dù sao trong thời đại này, một người phụ nữ không còn trong sạch trước khi kết hôn chính là chuyện cực kỳ mất mặt.
Nói khó nghe một chút, đàn ông thà cưới một quả phụ cũng không muốn cưới một người phụ nữ từng dây dưa với đàn ông khác trước khi kết hôn.
“Anh Nguyên, anh dắt bò đến ăn cỏ à?” Trình Xuân Nha tỏ vẻ rụt rè đi đến trước mặt Nguyên Trác Viễn.
Vừa dứt lời, cô lập tức cúi thấp đầu xuống, giống như chỉ cần đến chào hỏi một câu thôi đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cô vậy.
“Ừ.” Nguyên Trác Viễn khá kinh ngạc khi thấy Trình Xuân Nha chủ động đến bắt chuyện với mình: “Em cũng tới cắt cỏ heo à?”
“Vâng.” Giọng Trình Xuân Nha nhỏ xíu, còn mang theo chút run rẩy: “Anh Nguyên, em... em có thể nhờ anh một chuyện được không? Em thật sự đã hết cách rồi, nếu không thì cũng không dám tùy tiện đến quấy rầy anh thế này.”
Trong lòng Nguyên Trác Viễn càng thêm bất ngờ, nhưng anh ta cũng không từ chối ngay mà nói: “Vậy em cứ nói thử xem, đừng khách sáo quá. Mọi người đều là người trong cùng thôn, nếu chuyện em cần giúp mà anh làm được thì anh nhất định sẽ không từ chối.”
"Anh Nguyên..." Trình Xuân Nha ngẩng đầu lên, nước mắt đã chực trào.
Nguyên Trác Viễn giật mình nhưng vẫn chưa dám nói lời an ủi, bởi vì anh ta không biết chuyện gì xảy ra, nói bừa lại sợ sai.
"Anh Nguyên, anh cần một người phụ nữ giúp anh chăm sóc cho hai đứa nhỏ đúng không?" Vừa nói, nước mắt Trình Xuân Nha đã rơi xuống: "Em cũng không giấu anh nữa, em đã làm ra chuyện không biết xấu hổ, bây giờ em đang rất cần tìm một người đàn ông để kết hôn."
"Anh Nguyên, em bảo đảm chỉ cần anh đồng ý cưới em, em nhất định sẽ chăm sóc hai đứa trẻ thật tốt. Em sẽ coi chúng còn thân hơn cả con ruột."
Sắc mặt Nguyên Trác Viễn gần như đen lại: "Em đừng nói đùa với anh, hoàn cảnh của anh thế nào em cũng biết rồi, đừng lấy anh ra làm trò cười."
"Anh Nguyên, em giống như đang đùa sao?" Vẻ mặt Trình Xuân Nha đầy bi thương: “Vả lại, có cô gái nào lấy danh dự của mình ra làm trò đùa đâu."
"Nếu không phải em cảm thấy trong bụng có thể đã có con thì em cũng không đến mức vội vã như vậy."
"Anh Nguyên, em biết anh chắc chắn không thể chấp nhận đề nghị của em. Nhưng em cầu xin anh hãy suy nghĩ một chút được không? Em thật sự đã đến đường cùng rồi, nếu không cũng chẳng dám mặt dày cầu anh."
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc