Trình Hạ Nha lại bĩu môi, lười tranh cãi với mẹ.
Du Thảo lại ở phòng một lúc rồi mới rời đi.
Khi Trình Xuân Nha và ba cô em gái chuẩn bị nằm xuống ngủ, giọng hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu cô.
"Cô gian lận."
Thật tình thì giọng hệ thống nghe non nớt giống như giọng trẻ con, hoàn toàn không giống giọng của máy móc.
"Đừng nói vậy nha." Trình Xuân Nha dùng suy nghĩ để trả lời: “Tôi đâu có làm trái thiết lập nhân vật, vậy thì gian lận một chút hẳn là không sao."
"Huống hồ nếu nguyên chủ nhìn thấy tôi trừng trị đám người nhà kia, chắc chắn cô ấy sẽ rất hài lòng."
Hệ thống không trả lời ngay, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Tự cô chú ý cẩn thận, đừng tưởng có năng lực đặc biệt thì muốn làm gì thì làm, mỗi tiểu thế giới đều có thiên đạo đấy."
"Nếu cô quá ngông cuồng khiến cho thiên đạo chú ý rồi thuận tay diệt cô thì đó là tự cô chuốc lấy, không ai cứu được đâu."
Nói xong, hệ thống rời đi.
Trình Xuân Nha rụt cổ lại. Sao còn có cả thiên đạo nữa chứ?
Có vẻ sau này cô không thể quá kiêu ngạo.
Tất nhiên cũng không thể quá nhẫn nhịn, sống mà nhẫn nhịn đến nghẹn chết thì làm người còn có ý nghĩa sao.
Ngày hôm sau, Trình Xuân Nha được chia cho một bát cơm đầy ắp, đây là đãi ngộ mà trước kia nguyên chủ chưa từng có.
Trước đây phần cơm của nguyên chủ đừng mong có nổi một hạt gạo, nhiều nhất cũng chỉ có hai ba miếng khoai lang, loãng đến mức gần như soi được bóng người.
Cho cơm vào miệng, trong lòng Trình Xuân Nha hạnh phúc tới mức muốn hét lên.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi cô chưa được ăn bát cháo ngon như vậy.
Phải nói đây đúng là sơn hào hải vị đối với cô.
Cuộc sống của người dân trong tiểu thế giới này tuy rất nghèo khổ, nhưng dù nghèo đến đâu liệu có khổ bằng những ngày tháng trong mạt thế không?
Ít nhất ở thế giới này, mỗi ngày vẫn có thể ăn cơm nóng.
Trình Hạ Nha và hai cô em gái nhìn bát cơm của chị với vẻ đầy ngưỡng mộ, nhưng Trình Xuân Nha coi như không thấy gì.
Đối với người từng sống ở mạt thế, lương thực là thứ quan trọng nhất trên đời. Muốn cướp đồ ăn trong miệng hổ, không có cửa đâu.
Cho dù có trái với thiết lập nhân vật, Trình Xuân Nha cũng tuyệt đối sẽ không chia cơm trong bát mình cho ai dù chỉ một chút.
Về phần những người khác trong nhà họ Trình, đặc biệt là bà nội Trình thì đang đau lòng đến khó thở.
Để khỏi chọc giận nữ quỷ trong nhà, bà nội Trình đương nhiên không dám tiếp tục bớt xén khẩu phần của cháu gái lớn, thậm chí còn phải tự tay xới cho cô một bát đầy.
Nhìn từng hạt gạo trong bát kìa, gần như cả nồi cơm đều đã bị xới vào bát của cháu gái lớn, sao bà nội Trình không tức đến đau cả lồng ngực cho được.
Sau khi ăn sạch sẽ bát cơm, Trình Xuân Nha vẫn chưa no nhưng cô cũng không định xin thêm, dù sao vẫn phải giữ thiết lập nhân vật.
“Bà nội, con ăn no rồi, con ra ngoài làm việc đây.” Trình Xuân Nha bắt chước tính cách chậm chạp mềm yếu của nguyên chủ, nói với giọng ngượng ngùng xong mới đứng dậy.
“Đi đi, đi đi. Khi tới chân núi cắt cỏ heo nhớ phải cẩn thận đấy biết chưa?” Bà nội Trình cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, dùng giọng điệu vô cùng hiền từ nói.
Chỉ có điều nét mặt bà ta lập tức lộ ra vẻ đau đớn, biết làm sao được, mặt bà ta vẫn đang sưng đỏ kia kìa.
Có trời mới biết bà ta phải cố gắng đến mức nào mới có thể nở nụ cười để nói chuyện với cháu gái lớn.