Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 47: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể giúp Xuân Nha đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn đây?
Biểu cảm của Mục Tư Mẫn suýt chút nữa không diễn nổi, gân xanh trên mu bàn tay cô ta tức đến nỗi giật lên liên hồi.
Nuôi heo, nuôi heo! Nguyên Hồng Đào đây là đang đặt cô ta và Trình Xuân Nha ngang hàng hay sao?
Hắn không nghĩ xem, một cô gái quê mùa như Trình Xuân Nha có xứng được đặt ngang hàng với cô ta không?
Hơn nữa cô ta là một trí thức đến từ thành phố, Nguyên Hồng Đào làm sao có mặt mũi mở miệng bảo cô ta đi nuôi heo chứ?
Đúng là đồ nhà quê chân đất, không có chút kiến thức và tố chất cơ bản nào cả.
Về phía Trình Xuân Nha.
Ba phần mì Dương Xuân mà Nguyên Trác Viễn gọi nhanh chóng được mang lên, mùi thơm đó khiến Trình Xuân Nha suýt chút nữa không kìm được mà chảy nước miếng.
Thơm quá.
Nhìn xem, quả trứng chiên được đặt trên tô mì sao lại khiến cô rưng rưng nước mắt thế này?
“Ăn nhanh đi! Nếu không ăn nhanh thì lát nữa mì sẽ bị nở ra đấy.” Vừa nói Nguyên Trác Viễn vừa chia quả trứng chiên trong bát mình thành hai nửa, một nửa cho con trai, một nửa cho Trình Xuân Nha.
Trình Xuân Nha cảm động quá!
Quả trứng chiên hấp dẫn, ngon miệng đến thế này mà Nguyên Trác Viễn lại chia cho cô một nửa, anh quả là người tốt vô cùng!
Mặc dù rất muốn ăn ngay quả trứng chiên đó, dù sao đã vào bát cô thì đó là của cô, muốn cô trả lại thì đừng hòng!
Nhưng dù sao cũng phải khách sáo một chút nha.
“Trong bát em đã có trứng chiên rồi, anh không cần đưa cho em đâu, mau gắp lại ăn đi!”
Hừ! Anh dám gắp lại xem.
Coi chừng cô cho anh đánh giá 1 sao.
“Đã đưa cho em rồi thì em cứ ăn đi.” Nguyên Trác Viễn dịu dàng nói: “Ăn nhanh đi, kẻo mì nở ra sẽ không còn ngon nữa.”
Nguyên Trác Viễn đã nói như vậy, Trình Xuân Nha đương nhiên không khách sáo nữa, cô lập tức cầm đũa lên ăn.
Trời ơi! Sao lại có món mì ngon đến thế này, ngon đến mức khiến cô muốn khóc.
Nói thật, đồ ăn mà các quán ăn quốc doanh bán vào thời này đúng là chất lượng thật, một bát mì Dương Xuân lớn đầy ắp, tuy ăn xong Trình Xuân Nha cảm thấy vẫn có thể ăn thêm nhưng thực ra cô cũng đã gần no rồi.
Còn Nguyên Hiếu Xương đương nhiên không thể ăn hết một bát mì. Ăn được một nửa, thằng bé không thể ăn thêm được nữa.
Thấy đứa con trai hờ không ăn hết, Trình Xuân Nha rất muốn nhanh chóng lấy sang ăn cho hết, nhưng mà cũng phải giữ chút hình tượng...
Còn Nguyên Trác Viễn đương nhiên là lấy phần còn lại của con trai để ăn, cũng không hỏi Trình Xuân Nha có muốn ăn hay không.
Đương nhiên, anh không phải là tiếc không cho Trình Xuân Nha ăn thêm một chút, chỉ đơn thuần cảm thấy Trình Xuân Nha chắc chắn đã ăn no rồi.
Huống hồ mì của con trai có nước bọt của con trai, anh cũng không tiện hỏi Trình Xuân Nha có muốn ăn nữa không.
Trình Xuân Nha: ...
Nguyên Trác Viễn, anh được lắm, chẳng thèm hỏi cô có muốn ăn nữa không mà tự mình ăn hết.
Hừ! Cô quyết định phải cho Nguyên Trác Viễn đánh giá 1 sao mới được.
Khi ba người bước ra khỏi quán ăn quốc doanh, ai nấy đều lộ vẻ thỏa mãn.
Ba người Trình Xuân Nha vừa ra khỏi quán ăn quốc doanh thì Nguyên Hồng Đào và Mục Tư Mẫn cũng vừa lúc bước ra.
“Xuân Nha, để anh cầm đồ giúp em.” Nguyên Hồng Đào sốt sắng muốn giúp Trình Xuân Nha cầm đồ, điều này khiến Mục Tư Mẫn trong lòng lại càng căm ghét hắn.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc