Nghĩ lại lúc mới xuyên qua, lần đầu tiên ăn bát cháo khoai lang cô còn cảm thấy là sơn hào hải vị, vậy mà bây giờ lại dám chê bai đồ ăn không có thịt.
Như vậy không được, làm người không thể quá kiêu ngạo, nếu không sẽ bị sét đánh.
Khi ba người đến quán ăn quốc doanh, không ngờ Nguyên Hồng Đào và Mục Tư Mẫn cũng ở đó.
“Đồng chí Trình, đồng chí Nguyên, hai người cũng đến ăn cơm à?” Mục Tư Mẫn cười chào hỏi: “Hay là qua đây ngồi chung đi, như vậy sẽ vui hơn.”
“Không cần đâu.” Trình Xuân Nha vội vàng nói, cô không muốn bị ảnh hưởng đến khẩu vị: “Chúng tôi ra bàn khác ngồi cho tiện, không làm phiền hai người.”
Nói xong, Trình Xuân Nha nhanh chóng kéo tay đứa con trai hờ đi về phía bàn khác.
Ngay khi Trình Xuân Nha bước vào, mắt Nguyên Hồng Đào đã không thể rời khỏi cô.
Nguyên Trác Viễn cái tên khốn nạn này, sao anh ta lại vứt hết đồ đã mua cho Xuân Nha cầm chứ?
Hừ! Còn dám lớn tiếng nói là muốn đối xử tốt với Xuân Nha, đúng là nói bậy.
“Hồng Đào, anh sao thế?” Mục Tư Mẫn nhìn Nguyên Hồng Đào với vẻ mặt quan tâm: “Sao sắc mặt đột nhiên không tốt vậy, là cơ thể không khoẻ chỗ nào hay là nghĩ đến chuyện gì không vui?”
Nếu nói trong lòng không tức giận thì đó là chuyện không thể. Nhưng hiện tại ngoài việc giả vờ ngây thơ ra, Mục Tư Mẫn thực sự không có cách nào gây chuyện với Nguyên Hồng Đào.
“Không có, em nghĩ nhiều quá rồi.” Nguyên Hồng Đào khó khăn dời ánh mắt khỏi Trình Xuân Nha.
“Vậy thì tốt rồi, em còn tưởng có phải em làm gì khiến anh không vui không.” Mục Tư Mẫn cười nói: “À phải rồi, chuyện em vừa nói với anh, anh thấy thế nào?”
“Anh về sẽ nói thử với cha xem sao.” Nguyên Hồng Đào không lập tức đảm bảo: “Em cũng biết đấy, giáo viên ở trường trong thôn đã cố định từ lâu rồi, nếu muốn nhét thêm em vào thì phải có người nghỉ việc.”
“Nhưng vấn đề là người ta vẫn luôn dạy rất tốt, giờ vô cớ muốn người ta nghỉ việc, thử hỏi ai mà chịu.”
Mấy giáo viên ở trường tiểu học trong thôn là lứa thanh niên trí thức đầu tiên đến thôn họ, đã dạy học ở trường được vài năm rồi, hơn nữa dạy cũng khá tốt.
Vì vậy việc Mục Tư Mẫn muốn thay thế người ta đâu phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong lòng Mục Tư Mẫn vô cùng căm hận, chỉ là cô ta không thể hiện ra ngoài thôi. Cô ta nói với vẻ mặt rất tủi thân: “Hồng Đào, nếu em không thể đến trường làm giáo viên, chẳng lẽ em chỉ có thể ra đồng làm việc mỗi ngày sao?”
“Anh cũng biết đấy, em không phải là người giỏi làm việc đồng áng, nếu không phải anh luôn giúp đỡ em thì không biết em sẽ ra sao nữa?”
Đúng vậy, Mục Tư Mẫn kể từ khi đến thôn căn bản chưa từng xuống đồng làm việc mấy lần, cho dù có ra đồng làm việc thì cũng chỉ là làm cho có thôi.
Nhưng dù vậy cô ta vẫn có thể nhận được tám công điểm mỗi ngày, điều này đương nhiên là do Nguyên Hồng Đào đã giúp cô ta làm việc.
“Em cứ yên tâm, nếu không giúp em giành được việc làm giáo viên, cùng lắm anh sẽ bảo cha sắp xếp cho em đi nuôi heo, nuôi heo tuy hơi mệt nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều so với việc ra đồng làm việc.” Khi Nguyên Hồng Đào nói những lời này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Trình Xuân Nha.
Hắn mong Xuân Nha có thể tiếp tục đi nuôi heo, bởi vì hắn xót cô phải ra đồng làm việc vất vả. Nhưng hắn cũng biết có mẹ hắn ở đó, việc để Xuân Nha đi nuôi heo chắc chắn là không thể.