“Nhưng chuyện này cũng không thể làm khác được, dù sao người ta cũng không có ý xấu gì.”
“Điều duy nhất anh có thể làm là đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình, nếu không những ngày tháng dài đằng đẵng sau này anh sẽ sống thế nào đây!”
“Anh biết, anh đã cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình rồi, em không cần phải lo lắng cho anh đâu.” Nụ cười trên mặt Nguyên Trác Viễn rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Hiếu Xương nhìn cha rồi lại nhìn mẹ kế đang ôm mình.
Mẹ kế hình như thật sự không tệ, thôi thì từ hôm nay cậu bé sẽ thích mẹ kế hơn một chút.
Đừng thấy Nguyên Hiếu Xương mới năm tuổi, nhưng việc mất mẹ vì khó sinh, cộng thêm cha đột nhiên trở thành người què, điều này khiến tâm trí cậu bé trưởng thành hơn những đứa trẻ năm tuổi khác.
Hai người nhanh chóng đến cửa hàng cung tiêu xã.
Nói thật, đồ đạc ở cửa hàng cung tiêu xã thời này có thể nói là ít ỏi đến đáng thương. Nhưng đối với Trình Xuân Nha bây giờ thì đó lại là một nơi choáng ngợp, cô muốn mua hết tất cả mọi thứ!
Chỉ là thời này mua đồ không chỉ cần có tiền mà còn phải có phiếu nữa!
Đây thật sự là một chuyện vô cùng đau khổ.
Vì vậy khi bước ra khỏi cửa hàng cung tiêu xã, Trình Xuân Nha nhìn những món đồ trong tay mà có cảm giác muốn khóc.
Chạy một quãng đường xa xôi mà chỉ mua được có bấy nhiêu thứ.
Thật ra những thứ trong tay Trình Xuân Nha đã được coi là nhiều trong mắt người khác. Có 5 ký gạo và vài ký bột mì trắng, quan trọng nhất là còn có một chai dầu đậu nành nhỏ.
Mặc dù chỉ có vài lạng thôi, nhưng trong mắt người khác thì đó đã là thứ khiến người ta thèm muốn lắm rồi.
Huống chi còn có một túi kẹo trái cây.
Kẹo trong thời đại này là thứ hiếm có, dù là với trẻ con hay người lớn thì kẹo trái cây đều có sức hấp dẫn chết người.
Hơn nữa đừng thấy chỉ có bấy nhiêu thứ, số đồ này đã gần như vét sạch phiếu trên người Nguyên Trác Viễn rồi.
Thứ còn lại trên người anh lúc này là hai tấm phiếu lương thực, lý do anh không dùng hết phiếu lương thực là vì muốn dẫn Trình Xuân Nha và con trai đi ăn cơm tiệm.
Khó khăn lắm mới đến huyện một chuyến, anh phải dẫn Trình Xuân Nha và con đi ăn một bữa ngon.
“Chắc em đói bụng rồi nhỉ.” Nguyên Trác Viễn nhìn Trình Xuân Nha nói: “Phía trước là quán ăn quốc doanh, anh sẽ đưa hai mẹ con em đi ăn một bữa thật ngon.”
“Cha, con muốn ăn thịt kho tàu.” Nguyên Hiếu Xương lập tức vui vẻ nói, giờ cậu bé đã tự mình đi bộ.
Dù sao cũng đã năm tuổi rồi, Trình Xuân Nha không thể cứ bế cậu trên tay mãi được.
“Thịt kho tàu thì đừng nghĩ đến nữa, trong túi cha chỉ còn hai phiếu lương thực nhưng lại không có một phiếu thịt nào.” Nguyên Trác Viễn cúi đầu nhìn con trai nói.
“A!” Nguyên Hiếu Xương lộ vẻ chán nản.
Cậu bé đã lâu lắm rồi không được ăn thịt kho tàu, hình như từ sau khi mẹ qua đời, cậu chưa bao giờ được ăn thịt kho tàu nữa.
Đừng nói Nguyên Hiếu Xương chán nản, ngay cả Trình Xuân Nha cũng thấy chán nản nữa là.
Cái thời đại điên rồ này!
“Đừng buồn nữa, không có thịt kho tàu ăn, chẳng lẽ những thứ khác không ngon sao.” Nguyên Trác Viễn vừa cười vừa nhìn con trai: “Quán ăn quốc doanh đó làm món mì Dương Xuân cực kỳ ngon, đảm bảo con ăn xong sẽ không còn thèm thịt kho tàu nữa đâu.”
Trình Xuân Nha nuốt nước bọt.
Mì Dương Xuân! Nghe tên thôi đã thấy hấp dẫn rồi.
Cô xuyên không đến đây lâu vậy rồi mà chưa từng được ăn một bữa tử tế.