“Làm sao có thể.” Nguyên Hồng Đào khó khăn nặn ra một nụ cười: “Đàn ông chưa kết hôn trong thôn này nếu có ghen tị thì cũng là ghen tị với anh Trác Viễn thôi, chắc anh còn chưa biết đâu nhỉ! Kể từ khi anh và Xuân Nha kết hôn, biết bao nhiêu thanh niên trong thôn đã lén lút muốn lấy bao tải trùm lên đầu anh đánh cho một trận đấy.”
“Ồ! Nói như vậy là tôi đã thoát được một kiếp rồi à!” Nguyên Trác Viễn cười nói, không hề để tâm lời của Nguyên Hồng Đào.
Chiếc xe máy kéo chạy gần nửa tiếng đồng hồ mới đến được huyện.
“Thế nào, em không thấy chỗ nào khó chịu chứ?” Nhìn Trình Xuân Nha bế con trai bước xuống xe máy kéo, Nguyên Trác Viễn lập tức quan tâm hỏi.
“Ôi chao! Không ngờ Trác Viễn lại chu đáo đến thế, cưng chiều vợ mình quá đi thôi.” Một người phụ nữ vừa bước xuống máy kéo vừa cười nói.
“Chị nói vậy chẳng phải là lời thừa sao? Trác Viễn vốn là người thương vợ mà, nghĩ mà xem, người vợ trước của cậu ấy...”
Người phụ nữ kia còn chưa nói hết câu đã bị người phụ nữ bên cạnh kéo lại, mắt còn hướng về phía Trình Xuân Nha.
Người phụ nữ kia lập tức ngậm miệng lại, cũng biết mình đã lỡ lời, chỉ thấy cô ta ngượng ngùng nhìn Trình Xuân Nha nói: “Xuân Nha, cái miệng của chị dâu không biết giữ lời, em ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với chị dâu nhé!”
“Không đâu chị dâu.” Trình Xuân Nha cười nói: “Hơn nữa những lời chị nói em đâu phải không biết, Trác Viễn nhà em đối xử với em thật sự rất tốt, không hề thua kém gì người vợ trước, nên em có gì mà phải giận.”
“Đúng đúng đúng, em nghĩ được như vậy là đúng rồi.” Chị dâu kia thở phào nhẹ nhõm: “Không phải chị muốn khen Trác Viễn nhà em đâu, mà Trác Viễn nhà em thật sự là một người đàn ông tốt hiếm có, nhìn khắp các thôn xóm quanh đây cũng không tìm được người đàn ông nào thương vợ hơn Trác Viễn nhà em nữa đâu.”
“Chỉ là đáng tiếc!” Người phụ nữ đó nhìn cái chân què của Nguyên Trác Viễn với vẻ mặt thương hại: “Đáng tiếc Trác Viễn nhà em bị què chân, nếu không thì em đã thực sự rơi vào ổ phúc rồi...”
“Thôi được rồi, chị bớt nói lại đi!” Một người phụ nữ khác thực sự không thể nghe nổi nữa: “Chị nói xem, sao lời chị nói lại khó nghe đến thế? Người không biết lại tưởng chị không muốn thấy người khác sống tốt đấy.”
“Ôi cái miệng của tôi, thật đáng bị đánh.” Người phụ nữ kia vội vàng tự tát vào miệng mình một cái, rồi nhìn Nguyên Trác Viễn với vẻ mặt hối lỗi: “Trác Viễn à! Cậu đừng chấp nhặt với chị, cái miệng của chị thật sự khiến người ta không biết nói gì cho phải.”
“Chị yên tâm đi, tôi không để bụng đâu.” Nguyên Trác Viễn nói một cách thờ ơ rồi cùng Trình Xuân Nha cất bước rời đi.
“Sao thế! Anh không vui à?” Sau khi đi được một đoạn, Trình Xuân Nha mới nhìn Nguyên Trác Viễn nói: “Anh đừng quá để tâm, nếu vì vậy mà làm mình tức giận rồi sinh bệnh, chẳng phải là quá ngốc sao.”
“Anh không giận.” Nguyên Trác Viễn cười nhẹ: “Chỉ là cảm thấy...”
Nói được nửa chừng, Nguyên Trác Viễn đột nhiên không thể nói tiếp.
Anh quả thực không giận, chỉ là lòng tự trọng khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Anh biết người khác không có ý xấu gì, chỉ đơn thuần là thương hại anh mà thôi.
Nhưng điều anh không cần nhất lại chính là sự thương hại và đồng cảm của người khác.
Chỉ là những lời này anh lại không tiện nói ra, nếu không trong mắt người khác, anh sẽ bị coi là kẻ không biết điều!
“Em biết anh đang khó chịu chuyện gì.” Trình Xuân Nha hiểu được tâm trạng của Nguyên Trác Viễn.