“Được rồi, cô ồn ào đủ chưa? Không thể yên ổn ăn bữa cơm sao?” Nguyên Trác Vĩ nhíu mày nhìn vợ, sau đó liếc các con rồi nói tiếp: “Sau này đừng nói xấu cha mẹ tôi trước mặt bọn trẻ nữa, lời thằng hai nói không sai đâu, nếu chúng ta không làm gương, làm sao còn mong con cái hiếu thuận?”
Thúy Anh tuy nghe lọt tai nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Trong khi đó, ở nhà Nguyên Trác Phàm.
Hương Hạnh thở dài: “Trời ạ, càng nghĩ tôi càng hối hận. Sớm biết tiền trợ cấp tàn tật của em chồng không lấy được một cắc, vậy thì phân gia làm gì?”
“Tôi phải ra đồng làm, về nhà lại phải nấu cơm, dọn dẹp, mệt chẳng khác gì con trâu kéo cày, còn mẹ anh chẳng bao giờ nghĩ giúp vợ chồng mình việc gì, chỉ biết thiên vị nhà chú út. Đúng là...”
“Được rồi, lải nhải mãi không thấy mệt sao?” Nguyên Trác Phàm cau mày: “Cô mà cảm thấy khổ quá thì hay là sang nói với cha mẹ, bảo dẹp bỏ chuyện phân gia, quay về sống chung đi?”
“Không được! Đã phân gia rồi sao lại gom về ở chung nữa.” Mệt thì mệt nhưng Hương Hạnh tuyệt đối không muốn sống chung lại với cha mẹ chồng.
Làm dâu, ai mà không muốn mình được làm chủ trong nhà?
Nói rồi Hương Hạnh nhìn con gái cả: “Tiểu Liễu, con tám tuổi rồi mà không biết đỡ đần mẹ chút việc nhà sao? Mẹ nuôi con uổng cơm quá rồi. Con gái nhà người ta bằng tuổi con đã biết giúp mẹ làm việc.”
“Còn con thì hay quá, đi học về không biết nhóm bếp, thà chờ mẹ về nấu cơm, bụng đói cũng không chịu động tay!”
“Mẹ, con có giúp mẹ quét nhà, lau bàn mà?” Nguyên Tiểu Liễu không vui nói: “Với lại con có biết nấu cơm đâu, mẹ bảo con giúp kiểu gì?”
Haiz... tại sao phải phân gia chứ?
Chưa phân gia thì mọi việc nhà đều do bà nội làm, nó chỉ cần học hành là đủ, đâu phải động tay vào bếp.
Hừ! Tất cả đều tại Hiếu Tình yếu ớt bệnh tật kia, nếu không vì nó, nhà này sao lại phân gia?
“Từ mai con theo mẹ học nấu ăn.” Hương Hạnh nói.
“Vì sao con phải học? Em trai đã sáu tuổi rồi, hoàn toàn có thể giúp mẹ mà!” Nguyên Tiểu Liễu chu môi phản đối.
“Em con là con trai, con trai sao phải học nấu ăn với làm việc nhà?” Hương Hạnh tức điên.
Tất cả là lỗi của mẹ chồng, bà ấy đã nuôi con gái cô ta thành ra lười biếng như vậy.
“Con trai thì sao? Chủ tịch Đảng nói rồi, phụ nữ chống được nửa bầu trời, đàn ông đàn bà đều như nhau, tại sao việc nhà chỉ mình con gái phải làm?” Nguyên Tiểu Liễu phản bác mạnh mẽ.
“Mày đúng là muốn ăn đòn!” Hương Hạnh không nhịn được nữa, cầm chổi quất con gái.
“Hu hu hu!” Nguyên Tiểu Liễu khóc nức nở vì đau.
Nguyên Trác Phàm không ngăn, vì hắn cảm thấy con gái quả thật đáng đánh. Con gái mà dám tranh với con trai, còn ra thể thống gì.
...
“Giữa trưa không ăn cơm lại đi đánh trẻ con làm gì vậy?” Bên nhà Nguyên Trác Viễn đang ăn thì nghe động tĩnh truyền sang.
“Không được, tôi phải đi xem, lỡ tụi nó đánh con bé ra bệnh tật gì thì sao?” Mẹ Nguyên định đứng dậy.
“Bà đừng xen vào.” Cha Nguyên giữ lại: “Tụi nó đang dạy con, bà nhảy vào khuyên sẽ bị oán ngược cho coi.”
“Đúng đấy mẹ, đừng qua đó.” Trình Xuân Nha nói: “Dù sao Tiểu Liễu cũng là con ruột của anh chị hai, sẽ không đánh đến mức làm con bé gặp nguy hiểm.”
“Cũng phải...” Mẹ Nguyên đành ngồi xuống: “Thôi, mẹ không tự chuốc bực vào người nữa.”
Sau khi ăn xong, mẹ Nguyên tất nhiên không để con dâu thu dọn bát đũa, khuyên mãi mới khiến cô chịu để bà làm.
Đúng là một gánh nặng ngọt ngào...