Trình Xuân Nha dĩ nhiên không tranh tới cùng, chỉ là diễn thì phải trọn vai.
Cô bế Nguyên Hiếu Tình vào phòng cùng Nguyên Trác Viễn chuẩn bị ngủ trưa.
Nguyên Hiếu Xương tinh lực dồi dào, làm sao ngủ trưa cho được, nó đã chạy ra ngoài chơi với các bạn trong thôn rồi.
Vừa ngồi xuống giường, Nguyên Trác Viễn chợt nhìn thấy lòng bàn tay của Trình Xuân Nha.
“Đưa tay anh xem.” Anh nói.
“Sao vậy?” Trình Xuân Nha không hiểu nhưng vẫn đưa tay ra.
“Sao mà nổi nhiều vết phồng như vậy?” Thấy tay cô toàn bọng nước, anh áy náy vô cùng: “Đều tại anh vô dụng mới khiến em phải làm việc nặng.”
“Anh nói gì thế?” Trình Xuân Nha bật cười: “Em không lấy anh thì không phải làm việc chắc? Sau này đừng nói những lời như vậy, em sẽ không vui đâu.”
“Để anh chích mấy vết phồng này giúp em.” Nguyên Trác Viễn đứng lên đi lấy kim, trong lòng thầm thở dài.
Xuân Nha lấy anh, thật sự vất vả nhiều rồi.
Ngày hôm sau, Trình Xuân Nha và Nguyên Trác Viễn xin phép trưởng thôn nghỉ, vừa hay Nguyên Hồng Đào cần lái máy kéo đi huyện giải quyết công việc.
Cứ như vậy, cả gia đình ba người họ đi nhờ chuyến xe của hắn.
Đương nhiên, chuyến đi huyện này không chỉ có ba người nhà họ, còn có vài người phụ nữ chuẩn bị đi huyện mua đồ, trong số đó có cả Mục Tư Mẫn.
Mục Tư Mẫn đã xác định quan hệ với Nguyên Hồng Đào.
Lần này cô ta đi huyện chủ yếu là cùng Nguyên Hồng Đào đến huyện gửi điện báo cho gia đình, thông báo chuyện hai người kết hôn.
Khi nhìn thấy Trình Xuân Nha, Mục Tư Mẫn cảm thấy lòng mình nghẹn lại.
Mặc dù cô ta và Nguyên Hồng Đào đã chuẩn bị kết hôn, nhưng mấy ngày nay cô ta có thể cảm nhận rõ ràng trái tim Nguyên Hồng Đào căn bản không đặt ở chỗ cô ta.
Hừ! Đừng tưởng cô ta không phát hiện ra.
Kể từ khi Trình Xuân Nha lên máy kéo, Nguyên Hồng Đào đã lén nhìn Trình Xuân Nha mấy lần rồi.
“Phụt phụt phụt!”
Khi máy kéo bắt đầu chạy, Mục Tư Mẫn mới nhìn Trình Xuân Nha cười nói: “Đồng chí Trình Xuân Nha, các đồng chí định đi huyện mua đồ à?”
“Ừm.” Trình Xuân Nha đáp lại nhàn nhạt, không định nói nhiều với Mục Tư Mẫn.
Lòng Mục Tư Mẫn lại nghẹn, nhưng cô ta không thể hiện ra: “À phải rồi, tôi vẫn chưa chúc mừng đồng chí Trình Xuân Nha tử tế nhỉ? Đồng chí và đồng chí Nguyên Trác Viễn quả thực là một cặp trời sinh.”
“Cảm ơn.” Trình Xuân Nha vẫn giữ thái độ nhàn nhạt đó, trong lòng đương nhiên là chán ngấy chết đi được.
Mẹ nó, chẳng lẽ ngậm miệng lại thì chết à?
Hơn nữa máy kéo đang chạy đầy bụi bặm, cái miệng Mục Tư Mẫn cứ lách cha lách chách, chẳng lẽ không sợ nuốt cả bụng đất vào mồm sao?
Lại còn là thanh niên trí thức từ thành phố đến nữa chứ, sao không chú ý vệ sinh chút nào vậy?
“À phải rồi, tôi và Hồng Đào đã chuẩn bị kết hôn.” Mục Tư Mẫn kiên nhẫn nói tiếp: “Lần này chúng tôi đi huyện là để gửi điện báo về nhà tôi, thông báo chuyện chúng tôi sắp kết hôn.”
“Ôi chao! Thanh niên trí thức Mục sắp kết hôn với Hồng Đào rồi sao, sao chuyện này chúng tôi chưa từng nghe hai người nói đến?” Một người phụ nữ kinh ngạc kêu lên.
“Cũng mới quyết định hôm qua thôi, nên chưa kịp nói với ai.” Mục Tư Mẫn nói với vẻ mặt ngượng ngùng.
Vốn dĩ Mục Tư Mẫn còn muốn kéo dài thời gian với Nguyên Hồng Đào thêm một thời gian nữa, dù sao đàn ông đều có cái tính xấu là quá dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng.
Nhưng kể từ khi Trình Xuân Nha kết hôn, sự bất thường mà Nguyên Hồng Đào thể hiện ra khiến Mục Tư Mẫn không tiện tiếp tục câu giờ cùng Nguyên Hồng Đào nữa.