Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 40: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Còn có một lý do quan trọng nhất: cô muốn đi lên huyện mua đồ ăn ngon.
Miệng cô thèm lắm rồi!
“Ừ, để Xuân Nha đi cùng, cha mẹ ở nhà cũng yên tâm.” Mẹ Nguyên nói.
“Con cũng muốn đi! Con muốn đi huyện!” Hiếu Xương la lên.
“Hiếu Xương à, ba mẹ con đi làm việc, con đi theo chỉ vướng chân thôi.” Ông nội dỗ dành.
“Không! Con cũng muốn đi!” Đứa nhỏ vẫn không ngừng nhõng nhẽo.
“Con mà còn la một tiếng nữa thì xem cha có dạy cho một trận không.” Nguyên Trác Viễn nghiêm mặt.
“Thôi mà, chẳng phải nó chỉ muốn đi huyện một chuyến thôi sao? Sao anh phải nghiêm với con vậy chứ?” Nói rồi Trình Xuân Nha xoa đầu đứa nhỏ: “Nếu Hiếu Xương muốn đi thì ăn cơm cho ngoan, ngày mai dì đưa con đi.”
Cô hiểu tâm lý của nó, thật ra cô cũng chẳng khác gì, tất cả vì tham ăn mà thôi.
“Dạ! Con ăn cơm ngay đây!” Thằng bé lập tức ngoan như mèo.
“Em đúng là chiều con quá.” Nguyên Trác Viễn bất đắc dĩ.
“Chiều gì mà chiều? Hồi nhỏ anh chẳng phải cũng đòi đi huyện như thế sao?”
“Đúng đấy!” Mẹ Nguyên tiếp lời: “Hồi con còn nhỏ, hễ cha mẹ đi huyện mà không cho con theo là con nằm lăn ra đất khóc om sòm.”
“Mẹ, sao mẹ còn kể chuyện đó!” Nguyên Trác Viễn đỏ mặt.
Cha Nguyên cười lớn, Trình Xuân Nha và mẹ Nguyên cũng bật cười theo.
Không khí cả nhà vui vẻ, ấm áp.
Trái lại, hai phòng còn lại bên nhà họ Trình thì nặng nề vô cùng.
“Cha mẹ chồng đúng là thiên vị đến phát tởm, trong mắt họ chỉ có thằng con què Nguyên Trác Viễn kia, còn chồng tôi chẳng lẽ là nhặt ngoài đường về chắc?” Thuý Anh vừa ăn cơm vừa tức giận.
Hôm nay cô ta vừa phải ra đồng vừa phải về làm cơm, bận đến mức không có thời gian thở, mà tất cả chỉ vì bà mẹ chồng chỉ biết thiên vị nhà Nguyên Trác Viễn.
Nếu bà chịu giúp họ một chút, ví dụ nấu một bữa cơm thôi thì cô ta đâu phải khổ đến thế.
“Được rồi, nói đi nói lại những lời này thì có ý nghĩa gì?” Nguyên Trác Vĩ mất kiên nhẫn nói. Trong lòng hắn cũng khó chịu chuyện cha mẹ thiên vị em trai, nhưng thế thì sao?
Chẳng lẽ hắn còn có thể suốt ngày lôi chuyện này ra cãi với cha mẹ sao?
“Có ý nghĩa, sao lại không có?” Thúy Anh càng tức giận hơn: “Anh nói xem anh ấy, sao lại vô dụng đến mức này? Là con trai cả mà lại bị em trai mình lấn át.”
“Nếu anh có chút bản lĩnh thì tôi có đến mức mệt thế này không?”
“Sớm biết thế này thì lúc trước đừng đòi phân gia. Không phân gia thì ít nhất lúc tôi từ đồng về là có cơm ăn, chứ không phải bận đến mức chưa kịp thở đã phải nấu cơm cho mấy cha con anh.”
“Ba đứa nghe cho rõ đây.” Thúy Anh chỉ vào ba đứa con: “Sau này đứa nào dám bất hiếu với mẹ, xem mẹ có lột da các con ra không!”
“Con thấy cha cũng đâu có hiếu với bà nội đâu.” Con trai cả của Thúy Anh bĩu môi nói.
Đừng tưởng nó không biết chuyện nhà mình phân gia là vì cha tức giận với bà nội.
Ba đứa con của Thúy Anh đều là do mẹ Nguyên nuôi lớn nên chúng rất thương bà nội.
“Đúng vậy.” Con trai thứ hai cũng nói: “Thầy giáo bảo người lớn là tấm gương của trẻ con. Cha với mẹ chẳng hề có hiếu với ông bà thì dựa vào đâu bắt chúng con phải hiếu với cha mẹ?”
Giống anh trai, con trai thứ hai cũng hết mực thương bà nội. Nghe mẹ mắng ông bà nội là “đồ già lẩm cẩm”, trong lòng nó làm sao thoải mái được?
“Ừ ừ!” Đứa út đứng bên cạnh cũng gật đầu, rất tán đồng hai anh.
“Tao đánh chết mấy đứa mất dạy chúng mày!” Thúy Anh bùng nổ như núi lửa phun trào.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc