Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 39: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
“Thì ra là vậy.” Mẹ Nguyên bừng tỉnh: “Cái nhà họ Trình đó đúng là không phải người. Cái loại thông gia dám dùng con gái nhà mình để đổi dâu sao có thể là nhà tử tế được? Nhà họ Trình vì mấy đứa con trai mà hại con gái trong nhà như vậy, không sợ rồi cũng sẽ bị báo ứng hay sao?”
“Thì bọn họ đã bị báo ứng rồi đấy thôi, nếu không sao lại gặp phải nữ quỷ.” Nguyên Trác Viễn vốn không thật sự tin chuyện nhà họ Trình bị quỷ ám, dù gì anh cũng từng đi học đàng hoàng nên không tin chuyện mê tín.
Nhưng nếu không phải thật sự gặp chuyện thì sao nhà họ Trình lại dễ dàng gả Xuân Nha cho anh, thậm chí còn không dám nhận sính lễ.
Còn chuyện 38 đồng tiền sính lễ nhà họ Trình đưa cho Trình Xuân Nha, cô cũng đã kể cho anh nghe.
“Mẹ, con đã nói rõ với mẹ rồi, sau này mẹ đừng đa nghi nữa. Xuân Nha tuy là bất đắc dĩ mới tìm đến con nhưng cô ấy thật lòng muốn sống tốt với con. Mẹ mà cứ sinh nghi, chẳng phải sẽ làm tổn thương lòng cô ấy sao?”
“Biết rồi, việc này còn cần con dạy chắc? Nếu không phải lúc nãy gặp cái bà Tú Hoa kia nói lung tung thì mẹ còn lâu mới nghi ngờ trong sạch của Xuân Nha.”
“Bà ta...” Nguyên Trác Viễn hơi nhíu mày.
“Thôi, không nói tới bà ta nữa. Mẹ phải về trước, coi chừng để nắng làm hại con bé Hiếu Tình.” Mẹ Nguyên quay đầu nhìn cháu gái đang cõng sau lưng, đứa cháu này thân thể yếu nhưng rất ngoan, dễ chăm vô cùng.
Bên nhà họ Trình, gian bếp của hai phòng lớn và nhỏ đã xây xong, cho nên bữa trưa hôm nay hai bên không còn cùng nhau nấu ăn nữa.
Khi Trình Xuân Nha từ ngoài đồng trở về, mẹ Nguyên đã rửa xong rau và vo gạo, chỉ đợi cô về nấu.
Đúng thật là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Rõ ràng làm cơm để mẹ chồng làm cũng được, nhưng cô nhất quyết không chịu. Một đứa con dâu hiếu thuận như thế, thử hỏi có bà mẹ chồng nào mà không thương cho được?
Nấu cơm thì không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nấu cháo rau, đập thêm hai quả trứng rồi hấp cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bát trứng hấp.
Nhìn hai bát trứng hấp thơm mềm, Trình Xuân Nha nuốt nước miếng một cái.
Cô thật sự muốn ăn lắm, nhưng dù có thèm đến mấy cô cũng không thể giành ăn với trẻ con được.
“Mẹ, để con đút cho Hiếu Tình ăn. Mẹ mau ăn cơm đi.” Khi bưng cơm dọn lên bàn, Trình Xuân Nha đưa tay muốn bế đứa trẻ trên lưng mẹ Nguyên.
“Để mẹ đút cho nó. Con làm việc cả buổi sáng rồi, quay như con vụ, mau ăn đi kẻo đói.”
“Vậy thì làm phiền mẹ ạ.” Trình Xuân Nha cầm đũa ngồi xuống: “Nói thật chứ con đói muốn xỉu rồi.”
“Trác Viễn, cha đã nhờ đội trưởng đi hỏi chuyện gạch ở lò ngói rồi. Chắc mấy hôm nữa là có thể kéo gạch về rồi khởi công xây nhà.” Cha Nguyên vừa ăn vừa nói.
“Vậy mai con phải vào huyện một chuyến, dù gì sau này khởi công cũng phải có đồ ăn cho người tới giúp.” Nguyên Trác Viễn đáp.
Nói tới chỗ đất xây nhà, Trình Xuân Nha thật sự rất hài lòng.
Mảnh đất đó ở ngay dưới chân núi, lý do họ xây nhà ở vị trí hơi xa thôn cũng vì đã tính toán cẩn thận.
Ngày nào Nguyên Trác Viễn cũng phải chăn bò dưới chân núi, nếu nhà ở ngay đó, anh vừa trông bò vừa có thể trông trẻ, để Trình Xuân Nha rảnh tay đi làm đồng.
“Vậy để em đi cùng anh.” Trình Xuân Nha lên tiếng ngay: “Đi huyện mà chỉ có mình anh thì bất tiện lắm.”
Cô hoàn toàn không có ý xem thường anh, nhưng với đôi chân phải chống nạng của anh, bảo anh đi một mình mua đủ thứ thì đúng là bất tiện thật.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc