Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 37: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
“Con không mệt, chỉ cuốc đất thôi mà, có gì đâu mà mệt.” Trình Xuân Nha cười nói.
Trong lòng cô thì nghĩ: hôm nay quên chuẩn bị rồi. Bắt đầu từ ngày mai phải lo chống nắng cho tử tế, không thể để làn da trắng của nguyên chủ bị phơi cháy đen được.
“Vợ ông Nguyên Giang, chị đúng là thương con dâu út thật đấy. Cả thôn này chắc chỉ có mình chị đích thân mang nước ra đồng cho con dâu.” Có người đứng bên cạnh trêu.
Chồng của mẹ Nguyên tên là Nguyên Giang, thế nên trong thôn mọi người đều gọi bà là “vợ ông Nguyên Giang”.
“Đúng thế.” Mẹ Nguyên tự hào đáp: “Con dâu út nhà tôi rất hiếu thảo. Các người nói xem, tôi làm mẹ chồng sao có thể không thương nó hơn một chút?”
“Vậy ý chị là con dâu cả với con dâu hai nhà chị đều không hiếu thảo rồi. Bằng không sao chưa từng thấy chị mang nước ra cho hai đứa nó?” Có người nhiều chuyện lập tức hùa theo, muốn xem náo nhiệt.
Nụ cười trên mặt mẹ Nguyên vụt tắt:
“Làm mẹ chồng trong lòng ai cũng có cái cân, không vô cớ đối xử tệ với đứa nào, cũng không vô cớ thiên vị đứa nào.”
“Nói cho cùng, nhà nào cũng có chuyện khó nói, lo mà quản chuyện nhà mình đi, đừng suốt ngày rảnh rỗi rồi dồn ánh mắt sang nhà người ta.”
Người đàn bà vừa lên tiếng bị chặn họng, khó chịu bĩu môi nhưng cũng không nói thêm nữa. Dù sao, nếu nói tiếp thì kiểu gì cũng sẽ cãi nhau.
“Mẹ mau về đi.” Trình Xuân Nha uống xong nước nói: “Nắng thế này, mẹ không sợ mình mệt thì cũng phải nghĩ cho Hiếu Tình chứ. Con bé vốn đã yếu, nếu lại bị nắng làm cho mệt thêm thì biết làm sao?”
“Vậy mẹ về trước đây.” Mẹ Nguyên cũng lo cho sức khoẻ cháu gái: “Với lại con làm việc cũng đừng cố quá, đừng để mình kiệt sức nghe chưa?”
“Con biết rồi mà, mẹ yên tâm. Sức khoẻ là vốn liếng cách mạng, con biết phân nặng nhẹ.” Trình Xuân Nha cười nói.
“Vậy mẹ về đây.” Mẹ Nguyên mỉm cười, cõng cháu quay về.
Không ngờ trên đường về lại chạm mặt Tú Hoa.
“Chị dâu, chị đi đâu thế?” Vì là bà con cùng họ nên Tú Hoa gọi mẹ Nguyên là chị dâu.
“Đi ra ruộng mang nước cho con dâu út nhà tôi.” Mẹ Nguyên cười đáp: “Đúng rồi, răng cô thế nào rồi? Cái hàm răng giả đó với răng thật có khác gì nhau không?”
Lúc hỏi, trên mặt mẹ Nguyên toàn là vẻ hiếu kỳ. Cũng đúng thôi, dù gì Tú Hoa cũng là người đầu tiên trong thôn làm răng giả, cả thôn này có ai chịu bỏ từng ấy tiền để làm răng đâu.
Đương nhiên cũng chẳng có ai đang đi đường lại vấp ngã đến mức làm gãy cả răng như bà ta.
Sắc mặt Tú Hoa suýt chút nữa là đen kịt: “Cũng bình thường thôi, răng giả với răng thật không khác là mấy. Bỏ từng ấy tiền ra, chẳng lẽ còn tệ hơn được à?”
“Đúng rồi, chị dâu, tôi không ngờ chị lại là kiểu mẹ chồng thương con dâu như thế, còn đích thân mang nước ra ruộng cho nó. Nhưng chị làm vậy cũng hơi thiên vị đấy, không sợ hai cô con dâu kia trong lòng oán trách à?”
“Oán thì oán.” Mẹ Nguyên tỏ vẻ không quan tâm: “Con dâu cả với con dâu hai nhà tôi có thiếu lời oán trách tôi bao giờ đâu.”
“Chị dâu, nghĩ như thế là không được đâu.” Tú Hoa cười lạnh: “Có loại đàn bà sinh ra đã rất biết giả vờ, giỏi nhất là bề ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu. Chị đừng có dốc hết lòng rồi nuôi phải một con sói mắt trắng.”
“Ý cô là sao?” Sắc mặt mẹ Nguyên lập tức sầm xuống: “Nghe giọng cô là biết ngay cô có ý kiến với Xuân Nha nhà tôi rồi đấy.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc