Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 36: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Cứ thế, sáng hôm sau cả nhà họ Trình lại mặt mũi bầm tím mà ra cửa.
Họ thật sự không muốn ra ngoài để bị người khác nhìn thấy bộ dạng đó, nhưng nếu không đi làm việc ngoài đồng thì không có công điểm.
Mà với cái nhà nghèo như họ, mất một ngày công điểm tức là đói một ngày, không làm không được.
Với bộ dạng mặt mũi thâm tím đó, dân làng lại bắt đầu xì xầm chế giễu.
“Ông Trình, nhà các ông lại đánh nhau à?”
Lần trước mặt mũi bầm tím, nhà họ Trình nói lý do là người nhà cãi nhau.
Trong thôn này ai mà tin là thật?
“Ông nội, bà nội, sao hai người lại thành ra như vậy nữa?” Trình Xuân Nha tất nhiên phải tỏ ra quan tâm và đau lòng rồi: “Các người làm cháu lo đến chết mất.”
Nói đến đây cô đỏ vành mắt, diễn một màn cháu gái lấy chồng rồi vẫn thương nhà mẹ đẻ vô cùng trọn vẹn.
“Xuân Nha, cháu phải khuyên nhà họ một chút.” Một ông trong thôn cười nói: “Người một nhà sao cứ ba ngày một trận cãi nhau, năm ngày một trận đánh nhau thế này, không mệt à?”
“Cháu... cháu...” Trình Xuân Nha cúi đầu, bày ra dáng vẻ xấu hổ lẫn bất lực, giống như bị mất mặt vì nhà mẹ đẻ.
Lúc này người nhà họ Trình chỉ hận không thể lột da Trình Xuân Nha. Nếu không phải vì đứa con gái xui xẻo này, sao nhà họ lại trêu phải nữ quỷ kia?
Mà nữ quỷ còn nói sẽ ở lại nhà họ lâu dài, từ nay trở đi nếu họ còn làm việc thất đức nữa, lần sau sẽ không trừng phạt đơn giản như vậy.
Cho nên họ không dám động đến Trình Xuân Nha, nhưng hận thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người trong thôn tuy rất muốn xem trò hay thêm nữa nhưng đến giờ ra đồng làm rồi, ai cũng nhanh chóng đi nhận công cụ rồi ra ruộng.
Hôm nay Trình Xuân Nha bị phân công cày đất ở khu đất cứng như sắt. Cô giơ cuốc lên đánh xuống, động tác mạnh mẽ dứt khoát, đầy khí thế.
Những người xung quanh trợn tròn mắt:
“Không ngờ con bé Xuân Nha làm việc khoẻ như vậy, hai tiếng rồi mà không thấy nghỉ một hơi.”
“Đúng thật. Hơn nữa càng làm nó càng hăng, không thấy mệt gì hết.”
“Cứ cái kiểu này nó chắc chắn lấy đủ mười công điểm, thậm chí còn không hề kém đám đàn ông khoẻ nhất thôn mình.”
“Nguyên Trác Viễn cưới được Trình Xuân Nha đúng là nhặt được báu vật. Có con bé, ba cha con họ chắc chắn không bao giờ thiếu ăn.”
Trình Xuân Nha không buồn để ý ai nói gì.
Mệt sao?
Đám người này chưa từng trải qua mười năm tận thế nên mới nghĩ cuốc đất là cực hình.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao cơ thể của nguyên chủ. Nói đúng hơn là da tay nguyên chủ quá non, dù từ nhỏ cô ấy đã làm việc, nhưng sau hai năm bị phân công nuôi heo, đôi tay vốn chai lỳ lại trở nên mềm hơn.
Kết quả là hôm nay bàn tay Trình Xuân Nha đã phồng rộp.
Thật là điên mất thôi!
Bàn tay phồng rộp đau rát không thể tả mà còn phải tiếp tục làm việc, nhưng dù đau như vậy Trình Xuân Nha vẫn không định nghỉ.
Chỉ là mấy vết phồng rộp thôi mà. Trong mười năm tận thế cô từng chịu vô số vết thương nặng hơn thế này.
Không chỉ đối diện tang thi mà đôi khi còn phải đối diện với sự hung ác của chính loài người.
“Xuân Nha, mau lại đây uống chút nước.” Mẹ Nguyên cõng cháu gái nhỏ trên lưng, tay xách một ấm nước đi đến chỗ Trình Xuân Nha.
“Mẹ, trời nóng thế này mà mẹ cũng ra ngoài, không sợ bị trúng nắng sao?” Trình Xuân Nha đặt cuốc xuống, bước lại gần mẹ chồng.
“Mẹ sợ con khát nước.” Mẹ Nguyên lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn giúp cô lau mồ hôi trên trán: “Thế nào, mệt lắm rồi phải không?”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc