Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 35: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
“Con không biết đâu, mấy ngày nay mẹ và các em con không còn bị bà nội cắt xén khẩu phần ăn như trước nữa, trong bát coi như cũng nhìn thấy vài hạt gạo.”
“Quan trọng nhất là, chỉ cần nữ quỷ đó còn ở trong nhà thì ông bà nội con chắc chắn sẽ không dám bày trò gì với mấy đứa em gái con.”
“Xuân Nha, con nghĩ thử xem có cách nào để chúng ta nói chuyện với nữ quỷ đó không. Chỉ cần nó chịu ở yên trong nhà mình, sau này mẹ sẽ lén thắp hương, đốt vàng mã cho nó.”
Trình Xuân Nha: ...
Sao nghe mà có chút rờn rợn như vậy?
Đốt hương, đốt giấy tiền vàng bạc, chẳng phải là giống như đang tế bái cô hay sao?
Nói qua loa vài câu để xoa dịu người mẹ ruột, Trình Xuân Nha chuẩn bị rời đi.
Nhưng những lời mẹ ruột nói thật ra cũng không phải không có lý. Có lẽ cô vẫn nên quậy thêm một lần nữa.
Dù sao mấy đứa em gái của nguyên chủ đều rất tốt, cô không thể để bọn họ bị nhà họ Trình hại được.
Buổi tối, Trình Xuân Nha tìm một cái cớ để rời khỏi nhà họ Nguyên rồi ẩn thân đến cổng nhà họ Trình, cô ngước lên nhìn trời.
Chắc sẽ không xui xẻo như vậy đâu. Đêm hôm khuya khoắt rồi, đến cả “thiên đạo” chắc cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Haiz... vì mấy đứa em gái trên trời rớt xuống này, cô đúng là cực khổ quá mà.
Tóm lại, Trình Xuân Nha cảm thấy chính mình sắp biến thành người tốt. Trong tận thế mười năm, lòng trắc ẩn của cô đã sớm cho chó ăn hết rồi.
“Ông nó, ông nói xem nữ quỷ kia có đi thật chưa?” Bà nội Trình mặt đầy sợ hãi nhìn lên mái nhà, thấp giọng hỏi ông chồng bên cạnh.
“Chắc đi rồi chứ nhỉ?” Ông nội Trình cũng run rẩy nhìn lên mái: “Xuân Nha đã xuất giá mấy hôm rồi, hẳn là nữ quỷ đó phải rời đi rồi.”
“Vậy chúng ta có thể đổi người đi đổi dâu thành Hạ Nha không?” Bà nội tiếp lời, giọng nhỏ nhưng mắt vẫn hoảng loạn nhìn lên mái nhà: “Hạ Nha mới mười lăm tuổi, nhưng mười lăm tuổi cũng tính là lớn rồi, cho nên...”
“Hừ!” Trình Xuân Nha bước vào đúng lúc nghe câu đó.
Vậy thì khỏi nói nhiều, trước tiên để họ nghe một tràng tiếng cười quỷ mị đã.
Còn vì sao cô có thể dễ dàng bước vào nhà họ Trình như vậy? Đơn giản bởi vì trời mới tối không bao lâu, nhà họ Trình còn chưa đóng cửa ngủ nên cô có thể quang minh chính đại bước vào phòng hai ông bà.
“A!” Bà nội sợ đến nỗi té xuống đất, sau đó quỳ phắt dậy, hai tay chắp lại run rẩy nói: “Nữ quỷ đại nhân, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi ngu muội mới lại chọc giận người! Xin người bỏ qua cho chúng tôi lần này, chúng tôi xin thề không dám mang cháu gái nhà mình đi đổi dâu nữa!”
Ông nội cũng quỳ xuống liên tục dập đầu, còn tự tát mình lia lịa, miệng kêu không ngừng rằng ông ta không dám tái phạm nữa.
“Hừ...” Giọng Trình Xuân Nha âm trầm đến rợn người: “Cái tát vừa rồi đánh rất hay, ta nhìn mà cũng dễ chịu hơn một chút. Nhưng thế chưa đủ, mau gọi hết người trong nhà đến đây, trừ mấy đứa cháu gái và con dâu thứ hai ra.”
Ông bà nội còn có thể làm gì ngoài ngoan ngoãn nghe lệnh.
Thế là ngoại trừ Du Thảo và mấy đứa con gái, tất cả người nhà họ Trình đều bị triệu tập tới, mặt mày xanh lét bước vào phòng.
“Bắt đầu đi!” Trình Xuân Nha ra lệnh: “Lúc nãy lão già này tự tát mình, ta cảm thấy nghe rất êm tai. Vì thế hôm nay ta sẽ không tự ra tay nữa, mỗi người các ngươi tự tát mình đi.”
“Khi nào ta bảo dừng thì mới được dừng. Nếu ai dám ngừng trước, ta sẽ hút hết dương khí của kẻ đó, cho các ngươi chết đi rồi hóa thành quỷ, theo ta xuống âm phủ chơi!”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc