Trong đầu bà ta lập tức hiện ra cái tên đó, bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, cái đồ tiện nhân đó dám đánh con trai mẹ, xem mẹ có lập tức đi tìm nó tính sổ không.”
“Nếu mẹ muốn chuyện giữa con với Xuân Nha truyền khắp cả thôn thì cứ việc làm ầm lên đi.” Nguyên Hồng Đào quát lớn.
Bị con trai quát một câu, Tú Hoa lập tức bình tĩnh lại, nhưng cơn giận trong lòng gần như nghẹn đến mức khiến bà ta khó thở.
“Con nói xem, rốt cuộc con muốn thế nào?” Tú Hoa giận dữ đấm một cái lên người con trai: “Không phải con đã thích trí thức Mục rồi sao? Vậy còn chạy đi tìm Trình Xuân Nha làm gì?”
“Hơn nữa đi tìm Trình Xuân Nha thì thôi đi, con là một thằng đàn ông mà lại để người ta đánh thành như vậy, mẹ đúng là nuôi ra một đứa con trai vô dụng.”
“Đã thích Mục Tư Mẫn rồi thì mau chóng định chuyện hôn sự đi, đỡ cho con cứ suốt ngày nhớ nhung đến con đàn bà đó.”
“Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa được không? Để con yên tĩnh một lát.” Nguyên Hồng Đào hất tay mẹ ra, bực bội quay về phòng mình.
Thế nhưng lời mẹ nói hắn lại nghe rất rõ.
Có lẽ nếu sớm định chuyện hôn nhân với Mục Tư Mẫn, hắn sẽ không còn suốt ngày nghĩ đến Xuân Nha nữa.
Dù sao hắn vẫn luôn cho rằng mình yêu Mục Tư Mẫn.
Đơn xin cấp đất làm nhà của Nguyên Trác Viễn rất nhanh đã được phê duyệt, đúng ngày Trình Xuân Nha về nhà mẹ đẻ thì có kết quả.
Để giữ hình tượng mà cô đang xây dựng, ngày về nhà mẹ đẻ Trình Xuân Nha đương nhiên cùng Nguyên Trác Viễn trở về nhà họ Trình.
Dĩ nhiên, muốn nhà họ Trình bày biện món ngon gì để tiếp đãi thì thôi đừng có nằm mơ, nhưng nhà họ Trình cũng không dám gây chuyện gì quá đáng.
Dù sao họ cũng không dám chắc nữ quỷ đó đã rời khỏi nhà hay chưa.
Du Thảo kéo con gái vào trong phòng, nôn nóng hỏi mấy ngày qua ở nhà chồng sống thế nào, rồi chuyện nhà Nguyên Trác Viễn phân gia rốt cuộc là sao.
Ở nông thôn vốn chẳng có bí mật gì, chuyện nhà Nguyên Trác Viễn xin đất làm nhà gần như cả thôn đều biết, tất nhiên cũng biết chuyện nhà họ Nguyên phân gia.
Trình Xuân Nha đơn giản kể lại chuyện phân gia một lượt, rồi nói mấy ngày qua cô sống ở nhà họ Nguyên rất tốt, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ở nhà mẹ đẻ.
“Hầy.” Du Thảo thở dài: “Trong lòng mẹ vẫn lo cho con. Nguyên Trác Viễn là người què chân, lại còn có thêm hai đứa con nhỏ, nếu các con phân gia ra ở riêng thì gánh nặng trong nhà chẳng phải đều đè lên vai con sao?”
“Nhưng phân gia cũng có cái tốt của phân gia, ít nhất không phải nhìn sắc mặt mẹ chồng, cũng không phải suốt ngày vướng vào mấy chuyện khó chịu với chị em dâu, muốn sống thế nào thì các con tự quyết. Làm con dâu, ai mà không muốn phân gia để được tự làm chủ gia đình.”
Trình Xuân Nha nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng lo cho con nữa. Con đã lấy chồng, tự lo được cho cuộc sống của mình.”
“Ngược lại là mấy em gái của con, mẹ phải lo nhiều hơn mới đúng. Con chỉ sợ ông bà nội không làm chuyện xấu với con thì sẽ quay sang tính toán với Hạ Nha. Dù sao Hạ Nha cũng đã mười lăm tuổi rồi.”
“Con nói đúng.” Du Thảo lập tức lo lắng: “Mẹ chưa nghe thấy nhà ông bà nội con nói chuyện từ hôn với bên nhà đổi dâu kia, vậy rất có thể họ sẽ để ý đến Hạ Nha.”
Vừa nói, Du Thảo vừa thấp giọng, căng thẳng nói: “Nói thật lòng, bây giờ mẹ lại hy vọng nữ quỷ đó cứ ở mãi trong nhà mình.”