Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 33: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
“Nguyên Hồng Đào, con người không thể mãi mãi không thay đổi.” Ánh mắt Trình Xuân Nha càng thêm lạnh: “Đặc biệt là khi anh đã phụ bạc trước. Nằm mơ cái gì vậy? Chẳng lẽ còn mong sau khi tôi lấy chồng rồi vẫn cứ vấn vương anh, mãi đặt anh trong lòng sao?”
“Nguyên Hồng Đào, tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không phải hạng đàn bà lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ. Một khi đã chọn kết hôn với Trác Viễn thì tôi sẽ một lòng một dạ sống tốt với anh ấy. Còn về đoạn tình cảm giữa tôi với anh trước đây, đương nhiên tôi phải quên đi sạch sẽ.”
“Anh không tin.” Nguyên Hồng Đào kích động nói: “Anh không tin là em thật sự có thể quên anh. Chúng ta đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy, sao em có thể quên được.”
“Nguyên Hồng Đào, anh đừng gán hai chữ ‘yêu nhau’ lên người chúng ta.” Trình Xuân Nha thật sự nổi giận: “Không phải chính miệng anh nói sau khi gặp trí thức Mục anh mới biết thế nào là cảm giác yêu một người sao?”
“Vậy thì nói cái gì mà từng yêu nhau? Trong mắt anh, Trình Xuân Nha tôi cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi không tốn tiền, một đứa đàn bà rẻ mạt mà thôi. Anh muốn chơi thì chơi, muốn vứt thì vứt.”
“Không phải như vậy, không phải như vậy!” Nguyên Hồng Đào siết chặt vai cô: “Xuân Nha, em nghe anh nói đã...”
“Chát! Chát!”
Trình Xuân Nha lập tức tát cho hắn hai cái, còn đá thêm một cú hất hắn văng ra.
Nước mắt cô tuôn rơi, vẻ mặt đầy tủi nhục và phẫn nộ:
“Nguyên Hồng Đào, anh định hại chết tôi thì mới cam lòng đúng không? Chẳng lẽ kiếp trước tôi nợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau anh tốt nhất đừng đến quấy rầy tôi, nếu còn bám theo tôi thì đừng trách tôi kéo anh chết chung. Dù sao anh cũng không buông tha cho tôi, vậy thì tôi còn gì mà không dám liều.”
Nguyên Hồng Đào ngã ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn những giọt nước mắt trên mặt Trình Xuân Nha.
Những giọt nước mắt ấy giống như nước sôi, trong nháy mắt dội thẳng vào tim hắn làm hắn đau đến nghẹn thở.
“Được, sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Em đừng khóc.” Hắn đứng dậy: “Nhưng Xuân Nha, anh vẫn muốn nói với em, trong lòng anh em chưa bao giờ là món đồ chơi. Anh thật sự đã từng nghĩ sẽ bảo vệ em cả đời, nếu như không có Mục Tư Mẫn thì...”
“Anh đừng nói nữa!” Trình Xuân Nha kích động nói: “Cút đi, cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Trong lòng cô thầm kêu: trời ơi, đúng là quá thử thách kỹ năng diễn xuất của mình.
Cái tên đàn ông cặn bã này sao mà ghê tởm đến thế. Có nên cho hắn nếm chút đau khổ giống lần trước cô chỉnh mẹ hắn không?
Chỉ là...
Trong lòng Trình Xuân Nha vẫn có chút kiêng dè.
Năng lực dị thường mà dùng quá thường xuyên, cứ đi bên bờ sông mãi thì khó tránh khỏi bị ướt giày.
“Được được được, anh đi, anh đi. Em đừng kích động.” Nguyên Hồng Đào còn biết làm gì nữa, chỉ có thể vội vàng quay người rời đi.
Dù sao cũng vừa bị tát hai cái, trên mặt còn in dấu bàn tay, hắn không dám ở ngoài lâu, đành phải về nhà.
Nếu để người ta nhìn thấy dấu tát trên mặt, không biết họ sẽ bàn tán thành cái dạng gì nữa.
Vừa trông thấy mặt con trai, Tú Hoa lập tức nổ tung: “Là ai? Hồng Đào, là ai đánh con như vậy?”
“Mẹ đừng hỏi nữa.” Nguyên Hồng Đào bực bội nói xong định quay người về phòng.
“Sao mà mẹ lại không được hỏi?” Tú Hoa kéo tay hắn lại: “Con trai mẹ bị người ta đánh, mẹ là mẹ mà lại không thể hỏi cho rõ à?”
“Nói mau, rốt cuộc là ai đánh con? Có phải con đàn bà không biết xấu hổ Trình Xuân Nha không?”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc