Nhưng vì vừa mới ăn thịt gà của Trình Xuân Nha nên cho dù có khó chịu thế nào, họ vẫn nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.
“Sau này em đừng như vậy nữa.” Vừa về phòng, Nguyên Trác Viễn đã lên tiếng nói với Trình Xuân Nha: “Em cũng phải nghĩ xem bây giờ trong bụng em đang có đứa nhỏ, vậy mà em nào là gánh bó củi nặng nề, nào là đi bắt gà rừng. Sao em chẳng chịu cẩn thận chút nào vậy?”
“Trác Viễn, chẳng phải chỉ là mang thai thôi sao?” Trình Xuân Nha buồn cười nói, trong nụ cười còn có chút thẹn thùng: “Nông dân bọn mình đâu có yếu ớt đến vậy. Trong thôn này phụ nữ sau khi cưới đều vừa mang thai vừa làm việc mà.”
“Thậm chí có người còn sinh con ngay ngoài đồng cơ. Anh đừng lo cho em quá, cơ thể của em thì em hiểu rõ, nếu thật sự thấy không ổn, không cần anh nhắc em cũng sẽ cẩn thận vô cùng.”
“Dù sao cẩn thận một chút cũng không sai.” Nguyên Trác Viễn đương nhiên biết Trình Xuân Nha nói không phải không có lý.
Nhưng vì anh từng trải qua chuyện vợ trước mang thai rồi mất vì khó sinh nên trong lòng ít nhiều vẫn lo lắng.
“Được rồi, ngủ một lát đi, chiều còn phải ra đồng làm việc.” Trình Xuân Nha ngáp một cái, nói xong thì nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Còn hai đứa trẻ dĩ nhiên vẫn do mẹ Nguyên trông coi.
Buổi chiều, Nguyên Hồng Đào rốt cuộc không kiềm được lại chạy tới chuồng heo tìm Trình Xuân Nha.
Điều này khiến Trình Xuân Nha thấy cực kỳ chán ghét.
Cái tên cặn bã đáng ghê tởm này đúng là không có chút ý thức nào, cứ bám lấy người ta như vậy chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng sao?
“Xuân Nha, xin lỗi. Anh thật sự không biết mẹ anh sẽ làm như vậy. Nếu anh biết mẹ anh cố ép cha anh đổi công việc chăn heo của em thì dù thế nào anh cũng sẽ ngăn lại.” Ánh mắt Nguyên Hồng Đào nhìn Trình Xuân Nha mang theo vài phần nhớ nhung.
Rõ ràng hôm qua vừa mới gặp Trình Xuân Nha nhưng sao hắn lại có cảm giác giống như rất lâu rồi chưa nhìn thấy cô.
Điều quan trọng nhất là, hắn cảm thấy hôm nay Trình Xuân Nha trông khác hẳn. Tuy vẫn là người đó nhưng trên người cô có một khí chất khó tả.
Thật ra tối qua Nguyên Hồng Đào gần như không ngủ, hắn thậm chí còn ngồi xổm suốt cả đêm ngoài chân tường nhà Nguyên Trác Viễn.
Trái tim hắn như bị lửa thiêu.
Chỉ cần nghĩ đến việc Trình Xuân Nha và Nguyên Trác Viễn đang trong đêm tân hôn, hắn lại có cảm giác muốn giết người.
Cũng may là trong lòng hắn vẫn còn yêu Mục Tư Mẫn nên mới không làm ra chuyện mất hết lý trí.
“Nguyên Hồng Đào.” Trình Xuân Nha lạnh mặt: “Anh không cần nói xin lỗi với tôi. Thật ra cho dù không có chuyện mẹ anh thì tôi cũng đã định bỏ công việc chăn heo rồi.”
“Dù sao giữa tôi và anh đã không còn quan hệ gì, quan trọng hơn là bây giờ tôi đã lấy chồng, tiếp tục nhận ưu đãi từ anh thì không thích hợp.”
“Còn nữa, sau này mong anh đừng đến tìm tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn sống cho thật tốt với Trác Viễn nhà tôi nên tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với anh dù chỉ một chút.”
“Xuân Nha, em thay đổi rồi.” Sắc mặt Nguyên Hồng Đào mang theo vài phần tổn thương: “Trước đây em không như thế.”
Đúng vậy, trước đây trong mắt và trong lòng Trình Xuân Nha chỉ có mỗi hắn.
Nhưng bây giờ, vì một người đàn ông khác mà cô có thể dùng giọng lạnh lùng như vậy để nói chuyện với hắn. Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, không còn gọi hắn là anh Hồng Đào nữa.
Lòng ghen tuông trong Nguyên Hồng Đào lập tức bùng cháy như muốn nổ tung.