“Con lớn tiếng gì với cha con đấy!” Tú Hoa trừng mắt: “Là mẹ bảo ông ấy đổi đấy! Nếu có ý kiến thì đến tìm mẹ!”
Bà ta trước kia đã muốn làm vậy, chỉ vì Trình Xuân Nha khiến con trai bà ta mê mẩn nên bà ta mới nhẫn nhịn.
Giờ thì khác rồi, Tú Hoa chẳng cần kiêng dè nữa.
“Sao mẹ quá đáng như vậy? Chỉ vì mẹ không ưa Xuân Nha mà mẹ muốn chèn ép cô ấy sao?” Nguyên Hồng Đào tức giận đến mức muốn ngã ngửa.
“Con dùng cái giọng gì vậy? Có ai nói chuyện với cha mẹ như thế không?” Nguyên Phúc trừng mắt nhìn con trai.
“Anh hai, anh rất không bình thường đó nha.” Nguyên Tiểu Muội nhìn thẳng vào mắt anh trai: “Sao em cảm thấy anh hình như rất để ý Xuân Nha?”
“Con nói nhăng nói cuội cái gì thế? Anh hai con thích thanh niên trí thức Mục, sao có thể để ý con bé nhà quê như Xuân Nha được.” Tú Hoa nhìn con gái, bất mãn nói.
“Nhà quê thì sao?” Nguyên Tiểu Muội không phục: “Lẽ nào nữ thanh niên trí thức từ thành phố đến lại cao quý hơn con gái nông thôn bọn con chắc?”
“Dù sao con vẫn mong Xuân Nha làm chị dâu hai của con hơn là Mục Tư Mẫn. Xuân Nha tính tình hiền lành lại chăm chỉ chịu khó, nếu cưới về nhà tuyệt đối sẽ không giở trò gây chuyện linh tinh.”
“Còn Mục Tư Mẫn thì khác. Con có linh cảm nếu cô ta mà gả vào nhà mình, nhất định sẽ khiến nhà mình không được yên ổn.”
Con dâu cả của nhà họ Nguyên là Lạp Nguyệt rất tán thành lời cô em chồng.
Đúng vậy, đám thanh niên trí thức từ thành phố tới đều ngạo mạn cực kỳ, nếu Mục Tư Mẫn thật sự gả cho chú em chồng, chắc chắn sẽ không chịu an phận.
“Con mà còn nói linh tinh nữa, xem mẹ có vả cho một cái không.” Tú Hoa tức đến nhói cả ngực.
Người ta nói con gái là áo bông nhỏ, nhưng con gái nhà bà ta rõ ràng là kẻ thù đến để chọc tức bà ta.
“Được rồi, được rồi, con không nói nữa là được chứ gì.” Nguyên Tiểu Muội bĩu môi, mặt đầy vẻ không vui.
Nguyên Hồng Đào đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy, giờ hắn chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm.
“Hồng Đào, em làm gì vậy? Không ăn nữa à?” Anh cả Nguyên Hồng Sơn nhìn em trai hỏi.
“Không ăn, bực đến no rồi.” Nói xong Nguyên Hồng Đào xoay người đi ra ngoài.
“Mẹ, con thật sự thấy anh hai có vấn đề. Hình như anh ấy có tình cảm khác thường với Xuân Nha.” Nguyên Tiểu Muội lại nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Con bé này, đúng là muốn ăn đòn.” Tú Hoa cầm đôi đũa gõ lên đầu con gái một cái.
“Mẹ đừng quá đáng quá được không? Mẹ mà còn như vậy nữa con sẽ thật sự giận đó.” Nguyên Tiểu Muội tức đến muốn phát điên, đồng thời trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Anh hai có gì đó không ổn, mà mẹ cũng rất không bình thường.
Rốt cuộc là vì sao?
Dù sao Trình Xuân Nha với anh hai vốn chẳng có quan hệ gì, vậy mẹ nhắm vào cô ấy làm gì?
Không khí bên nhà Nguyên Hồng Đào rất nặng nề, nhưng bên nhà Nguyên Trác Viễn, bữa cơm lại vô cùng vui vẻ.
Dù sao cũng rất khó có dịp được ăn thịt, cả nhà sao có thể không vui được chứ?
Ngay cả Thuý Anh và Hương Hạnh cũng không còn tâm trạng nói những lời châm chọc.
Ăn cơm xong, tất nhiên Trình Xuân Nha không phải là người phải dọn bát đũa. Mẹ Nguyên tuyệt đối không nỡ để cô con dâu hiếu thuận của mình mệt thêm.
Vừa đặt bát đũa xuống, bà lập tức sai bảo Thuý Anh và Hương Hạnh đi dọn dẹp.
Trong lòng Thuý Anh và Hương Hạnh đương nhiên lại không vui, cả hai đều cảm thấy mẹ chồng lại thiên vị, nếu không thì sao chỉ thích sai bảo mỗi hai người họ.