Trình Xuân Nha liền đem lý do lúc trước nói với Nguyên Trác Viễn, kể lại cho mẹ Nguyên nghe.
Mẹ Nguyên nghe xong thì gật đầu liên tục, còn khen cô biết suy nghĩ.
“Mẹ, vậy con đi nấu cơm trưa đây.” Trình Xuân Nha vừa nói vừa định vào bếp.
“Khoan đã!” mẹ Nguyên vội kéo con dâu lại: “Cả buổi sáng con đã mệt rồi, bữa sáng cũng là con nấu, sao có thể để con làm luôn cơm trưa?”
“Con vào phòng nghỉ đi, đợi cơm nấu xong mẹ gọi con ra ăn.”
“Mẹ, con không mệt.” Trình Xuân Nha nói: “Mẹ, như con đã nói buổi sáng rồi, khi còn chưa dọn ra ở riêng con phải tranh thủ hiếu thuận với mẹ chứ!”
“Thế nên chuyện nấu cơm thời gian tới mẹ không được giành với con đâu, nếu không con giận đó.”
Nói rồi Trình Xuân Nha cứ thế vào bếp, để lại mẹ Nguyên nhìn theo mà cười không khép miệng được.
Nhưng ngay sau đó, cô lại vội vàng chạy từ bếp ra: “Mẹ, suýt nữa thì con quên báo tin vui cho mẹ!”
Trình Xuân Nha tháo bó củi, lấy ra con gà rừng giấu bên trong.
“Ôi trời!” Mẹ Nguyên lại kêu lên: “Con bắt được cả gà rừng à?”
“Đúng ạ!” Trình Xuân Nha cười rạng rỡ: “Hôm nay vận may của con tốt lắm, vừa lên núi đã gặp con gà này, con tốn bao nhiêu sức mới bắt được đó. Giờ con đi làm thịt nó ngay, trưa nay cả nhà mình ăn một bữa ngon.”
Mẹ Nguyên mấp máy môi, vốn định bảo không cần để phần cho bà và hai nhà kia, nhưng suy cho cùng cũng là con trai, là cháu của mình, dù thất vọng đến đâu, bà làm sao có thể thật sự không thương chúng?
Trình Xuân Nha đau lòng chứ! Cho đi bớt thịt gà chẳng khác nào cắt thịt từ người cô mà ra, nhưng cô cũng không có cách khác, vì vẫn phải giữ hình tượng nhân vật.
Buổi trưa, bên nhà Nguyên Hồng Đào.
Cả nhà vừa ngồi vào bàn ăn, cha hắn là Nguyên Phúc lên tiếng:
“Nhà Trác Viễn đã phân gia rồi. Lúc nãy cha của Trác Viễn từ đồng về, bảo muốn xin đất để cất nhà cho Trác Viễn dọn ra ngoài ở.”
“Tôi biết ngay cái con Trình Xuân Nha đó chẳng phải người tốt đẹp gì.” Tú Hoa bĩu môi: “Mới cưới vào mà đã đòi phân gia, đúng là cưới phải của nợ.”
Nguyên Hồng Đào cau chặt mày. Dù hắn không còn yêu Xuân Nha, nhưng nghe mẹ hắn nói vậy, lòng vẫn thấy khó chịu.
“Mẹ, chuyện này liên quan gì đến Xuân Nha.” Đây là tiếng của con dâu cả: “Theo con thấy thì chắc chắn do Thuý Anh và Hương Hạnh gây ra, hai người đó vốn đã khó chịu với chú em chồng bị tật chân từ lâu, bây giờ thấy chú ấy cưới được vợ, bọn họ không gây chuyện mới là lạ.”
“Đúng đó, nhất định là hai bà chị dâu gây ra.” Em gái út cũng lên tiếng: “Tính tình Xuân Nha hiền lành như vậy, sao có thể đòi phân gia?”
“Các người rốt cuộc đã ăn phải bùa mê của con bé đó hay sao mà nói đỡ cho nó như vậy?” Tú Hoa tức giận.
“Mẹ ăn phải thuốc súng à?” Cô em út bĩu môi: “Chúng con chỉ nói đúng sự thật, không hiểu mẹ bực bội cái gì.”
“Được rồi! Bớt nói lại đi! Ăn bữa cơm cũng không yên.” Nguyên Phúc lên tiếng.
Tú Hoa trợn mắt nhìn con dâu và con gái, nhưng vẫn cố nhịn, chuyển sang hỏi chồng: “Tôi bảo ông làm chuyện đó, ông đã làm chưa?”
“Làm rồi, làm rồi.” Nguyên Phúc bực mình đáp: “Sáng nay tôi đã nói với Xuân Nha, bảo từ ngày mai con bé không cần đến chuồng heo nữa.”
“Cha nói gì?” Nguyên Hồng Đào lập tức ngẩng đầu lên: “Cha đổi công việc nuôi heo của Xuân Nha? Sao cha có thể làm vậy? Cha là trưởng thôn, sao làm việc không công bằng như vậy?”