Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 29: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Thời đại này cái gì cũng là của tập thể, mấy con mồi nhỏ trên núi không nhất thiết phải nộp lại nhưng tốt nhất đừng để người khác thấy, vì trên đời này không thiếu người có tính ganh ghét, chỉ muốn người khác sống khổ như mình.
Cô giấu con gà rừng vừa bắt được vào trong đống củi, buộc chặt bằng dây leo để không ai phát hiện ra. Gùi bó củi nặng hơn năm mươi ký lên lưng, cô chuẩn bị xuống núi.
Giờ cũng gần trưa, cô phải tranh thủ về nấu cơm. Khoảnh khắc hạnh phúc mỗi ngày của cô chính là lúc nấu cơm, sao mà không tích cực cho được.
“Trời đất, em gùi gì mà nhiều thế? Có biết giờ mình đang trong tình trạng gì không hả?”
Thấy Trình Xuân Nha vác cả bó củi to lù lù xuống núi, Nguyên Trác Viễn suýt nữa thì sợ hết hồn: “Đặt xuống mau, để anh mang giúp cho.”
“Không cần đâu, chút này với em chẳng đáng gì.” Trình Xuân Nha xua tay: “Em đi trước đây, anh nhớ về sớm ăn cơm trưa.”
Nói rồi cô quay lưng rời đi, để lại Nguyên Trác Viễn đứng nhìn theo vừa lo vừa bất lực. Anh thầm nhủ tối nay nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với cô, không thể để cô cứ coi thường sức khỏe mãi thế được, hiện tại trong bụng cô bây giờ còn có một sinh linh nhỏ.
Trên đường về thôn tất nhiên sẽ gặp người quen.
“Ối trời đất ơi! Xuân Nha, cô gùi cái gì mà lắm thế kia? Không sợ gãy lưng à?” Một bà thím tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô.
“Không sao đâu thím, sức cháu khoẻ lắm, chút củi này thật sự chẳng ăn nhằm gì.” Cô cười cười rồi tiếp tục bước đi.
“Thật không ngờ nha! Không ngờ Xuân Nha lại khỏe thế, trước kia chẳng ai biết chuyện này!” Vẫn là tiếng bà thím ban nãy.
“Nếu sớm biết thì đã bảo cháu tôi đến hỏi cưới rồi, dù nhà họ Trình nghèo rớt mồng tơi cũng kệ. Ai mà ngờ lần này nhà họ lại làm chuyện tử tế, không định gả con gái để đổi lấy sính lễ.” Một bà khác nói chen vào, giọng đầy tiếc nuối.
“Con bé ấy vừa hiền vừa chịu khó, lại còn khỏe thế kia. Lấy về làm vợ thì đúng là trong ngoài đều lo toan chu toàn!”
“Chứ còn gì nữa, nếu sớm biết sức con bé lớn như vậy thì dù biết rõ nhà họ Trình chẳng ra gì, tôi cũng phải thay cháu trai tôi sang đó hỏi cưới.” Người đi bên cạnh nói theo, giọng đầy hối hận: “Ai mà ngờ nhà họ Trình lần này lại làm một việc tử tế, người ta vốn đâu có ý định dùng con gái để đổi sính lễ.”
“Hối hận quá, tôi thật sự hối hận, hối hận đến xanh ruột.”
“Ai mà chẳng vậy.” Người thím lúc đầu lên tiếng cũng thở dài: “Tôi cũng hối hận chết đi được, thằng cháu lớn nhà tôi trước đây đã thích Xuân Nha rồi.”
“Thằng bé đó cũng thật là, thích người ta sao không nói sớm? Nếu nó nói sớm, chẳng lẽ tôi lại không thể giúp nó sang nhà người ta hỏi cưới sao?”
Trình Xuân Nha về đến nhà họ Nguyên thì lập tức cất tiếng gọi to:
“Mẹ, con về rồi!”
“Về rồi à!” Giọng mẹ Nguyên từ trong bếp vọng ra, nhưng khi bà từ bếp đi ra nhìn thấy cô liền kinh hãi nói: “Ôi trời! Xuân Nha, sao con gánh nhiều củi thế! Đặt xuống mau, con không sợ bị đè gãy lưng sao!”
“Mẹ, không sao đâu.” Trình Xuân Nha cười cười đặt bó củi xuống: “Mẹ nhìn xem, con còn không đỏ mặt, không thở gấp, chứng tỏ đống củi này chẳng là gì với con hết.”
“Đúng thật.” Mẹ Nguyên bước lại nhìn kỹ: “Mặt không đỏ, hơi thở vẫn bình thường, xem ra mớ củi này đối với con thật sự không tính là nặng.”
“Xuân Nha, sao sức con lại lớn như vậy? Một cô gái mà khoẻ như thế, trước giờ mẹ chưa từng nghe ai nói.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc