Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 28: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
“Sao lại thế? Đang yên đang lành sao lại đổi công việc của em?” Nguyên Trác Viễn nhíu mày.
“Ông ấy nói là có người bất mãn chuyện em luôn làm công việc chăn heo vì công việc đó quá nhẹ nhàng, trưởng thôn cũng khó mà để em tiếp tục làm.” Trình Xuân Nha nói: “Nhưng không sao, dù gì em cũng rất khoẻ mạnh, thích hợp ra đồng làm việc. Đến lúc đó nhất định ngày nào em cũng có thể lấy mười công điểm.”
“Tay chân em gầy nhẳng thế kia mà còn đòi mười công điểm.” Nguyên Trác Viễn buồn cười nói, nhưng ngay sau đó lại cười không nổi nữa: “Ra đồng làm mệt lắm đấy, không biết em có chịu được không.”
“Xem thường em đấy à?”
Trình Xuân Nha không phục bèn nhặt một khúc gỗ to bằng cánh tay lên, nhẹ nhàng bẻ gãy nó ngay trước mặt Nguyên Trác Viễn.
Sau này cô sẽ sống chung với Nguyên Trác Viễn nên có vài chuyện cô phải sớm hợp lý hóa.
Nguyên Trác Viễn rõ ràng bị dọa sợ. Một khúc gỗ to như vậy ngay cả đàn ông cũng khó mà bẻ gãy bằng tay không, vậy mà Trình Xuân Nha lại có thể bẻ đôi nó một cách dễ dàng.
“Sao... sao em khoẻ quá vậy?” Nguyên Trác Viễn kinh ngạc nhìn cô.
“Từ nhỏ em đã khoẻ rồi.” Trình Xuân Nha ném khúc gỗ xuống đất: “Từ lúc bắt đầu biết chuyện, em đã phát hiện sức mình khác với người thường, nhưng em không dám nói với người nhà.”
“Anh cũng biết tình hình nhà em rồi đó, em chỉ sợ nếu bị người nhà phát hiện ra em có sức mạnh kỳ lạ, ông bà nội và cha em không biết sẽ nghĩ ra chủ ý tồi tệ gì.”
“Người ta nói trẻ con nhà nghèo thì phải trưởng thành sớm, từ khi hiểu chuyện em đã biết ông bà nội và cha là loại người gì, vì vậy em buộc phải tự bảo vệ mình, có một số việc tuyệt đối không thể để họ biết.”
“Em làm vậy là đúng.” Nguyên Trác Viễn nói: “Nếu để gia đình biết em khoẻ như thế, họ đã sớm bắt em ra đồng làm việc, mỗi ngày phải làm đủ mười công điểm rồi.”
“Anh nói đúng.” Trình Xuân Nha gật đầu: “Nếu người nhà em biết sức em như vậy, họ nhất định không quan tâm em còn nhỏ hay không đã ép em đi kiếm công điểm từ lâu.”
“Thôi không nói nữa, em lên núi đây.”
“Đừng đi xa quá, cẩn thận một chút, nhớ chú ý cái bụng của mình đấy biết không?” Nguyên Trác Viễn nói với theo bóng lưng Trình Xuân Nha.
“Biết rồi mà!” Trình Xuân Nha quay đầu lại cười với anh.
Thời buổi này ngoài rìa núi chẳng có mấy con mồi để bắt. Động vật nhỏ cũng có trực giác rất tốt, nếu chúng không trốn sâu vào núi thì sẽ tự biến mình thành đồ ăn cho con người.
Nhưng kiểu gì cũng có vài con sơ ý rơi vào tay người khác.
Thấy con gà rừng cách đó chừng năm chục mét, mắt Trình Xuân Nha sáng rực lên. Cô từ từ ngồi xuống, nhặt một viên đá nhỏ dưới đất rồi dứt khoát ném mạnh và chính xác về phía con gà.
Trời sinh cô đã khỏe hơn người, hồi mười tám tuổi cô từng gặp một thầy dạy võ trong một gia đình có truyền thống võ thuật. Ông ấy nói cô là nhân tài hiếm có, trăm năm mới có một người nên nhất quyết nhận cô làm đệ tử.
Cũng nhờ mấy năm luyện võ ấy mà sau khi tốt nghiệp, sự nghiệp đóng phim của cô thuận lợi hơn, cũng vì chút bản lĩnh ấy nên cô mới có thể trụ vững trong giai đoạn đầu tận thế, trở thành hình mẫu phụ nữ lý tưởng trong mắt đám đàn ông.
Khụ khụ... Nói thì hơi quá.
Thật ra đám đàn ông để mắt đến cô đâu phải vì yêu đương gì sâu sắc, chẳng qua thấy cô có năng lực, thế thôi.
Nhưng không sao cả, cô cũng chẳng thật lòng với ai. Đôi bên cùng có lợi chẳng phải rất công bằng sao?
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc