“Thôi cô đừng ồn ào nữa.” Nguyên Trác Vỹ lạnh mặt: “Sáng ra đã om sòm, định để người khác cười vào mặt à?”
Thuý Anh căm tức liếc chồng, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Trình Xuân Nha chẳng buồn để ý, cô ôm bát ăn trứng, vui vẻ như được thưởng tiên đan.
“Em dâu làm sao thế?” Hương Hạnh cười lạnh: “Chưa từng thấy ai ăn trứng mà làm như đang được ăn bữa ăn cuối cùng.”
Lời vừa dứt, cả bàn ăn đều nhìn sang Trình Xuân Nha.
Trình Xuân Nha đỏ bừng mặt: “Chị dâu hai đừng nói vậy, do em xúc động quá thôi. Mẹ ơi, con từ nhỏ chưa bao giờ được ăn trứng, không ngờ hôm nay lại được ăn cả một quả.”
Nói xong mắt cô lại rưng rưng:
“Mẹ còn tốt hơn cả mẹ ruột của con, con không biết đời này tu được phúc gì mà gặp được mẹ. Sau này con nhất định phải hiếu thuận với mẹ hơn nữa, ai đối xử không ra gì với người mẹ chồng tốt như mẹ chắc chắn sẽ bị trời phạt.”
“Em dâu, nói chuyện chừa đường lui một chút.” Thuý Anh lạnh giọng: “Trong thời buổi người ta đang bài trừ mê tín mà em lại nói mấy câu kiểu bị trời phạt hay thiên lôi đánh chết, bộ em muốn hại chết cả nhà sao?”
“Đúng đấy, nịnh nọt vừa thôi.” Hương Hạnh tiếp lời: “Nịnh bợ thì nịnh một mình đi, đừng kéo người khác vào, coi chừng sinh con không có...”
“ĐỦ RỒI!” Cha Nguyên đặt mạnh bát xuống bàn: “Ăn không yên thì biến ra ngoài mà cãi! Ồn ào như cái chợ!”
Hai cô con dâu lập tức ngậm miệng, mặt tối sầm, nhưng trong lòng thì không biết chửi bao nhiêu câu.
Còn Trình Xuân Nha vẫn ung dung ăn hết quả trứng, hạnh phúc như lên tiên.
Ăn xong, cô và Nguyên Trác Viễn cùng ra khỏi nhà. Cô đi cắt cỏ heo, còn anh ra trại bò dắt bò lên núi.
Khi Trình Xuân Nha vác cỏ heo đến chuồng heo, cô lại được thông báo là công việc của mình đã bị người khác thay thế rồi.
“Xuân Nha, công việc của cô bị đổi là chuyện bất đắc dĩ thôi, cô cũng biết chăn heo là việc tương đối nhẹ nhàng, trong thôn đã có rất nhiều người ý kiến về chuyện để cô làm mãi việc này.” Trưởng thôn nhìn Trình Xuân Nha nói.
Ông ta bị vợ mình ép đến hết cách.
Không biết bà già đó bị trúng tà gì mà mấy hôm nay cứ làm ầm lên, bắt ông ta phải đổi công việc của Trình Xuân Nha.
“Làm khó trưởng thôn rồi.” Trình Xuân Nha áy náy nói: “Đều là vì tôi khiến trưởng thôn khó xử, nếu biết trước thì tôi đã sớm nhường việc chăn heo lại, đâu cần để trưởng thôn phải tự mình mở lời.”
Hừ! Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là bà già đáng ghét Tú Hoa lại bày trò gây chuyện.
Nhưng cũng không sao, thật ra Trình Xuân Nha thích ra ngoài đồng làm việc hơn là chăn heo.
Đó là lương thực đấy!
Ai đã trải qua tận thế mà không mong mỗi ngày đều được tiếp xúc với lương thực chứ?
“Vậy được rồi.” Trưởng thôn cười nói: “Hôm nay cô cứ làm thêm một ngày nữa, ngày mai tôi sẽ để người khác đến thay.”
Nói xong trưởng thôn liền quay người rời đi.
Xử lý xong việc trong chuồng heo, hôm nay Trình Xuân Nha định vào núi một chuyến.
“Trác Viễn.” Khi Trình Xuân Nha đi đến chân núi, cô nhìn thấy Nguyên Trác Viễn.
“Không phải em vừa mới cắt cỏ heo xong sao? Sao lại đến đây cắt nữa?” Nguyên Trác Viễn nhìn Trình Xuân Nha chạy đến trước mặt mình, ngạc nhiên hỏi.
“Em không đến cắt cỏ heo.” Trình Xuân Nha vội giải thích: “Em định lên núi nhặt ít củi. À đúng rồi, từ ngày mai em sẽ không chăn heo nữa. Vừa rồi trưởng thôn đến tìm em, nói ngày mai sẽ có người khác làm thay công việc của em.”