“Không phải Trác Viễn gọi con dậy đâu, là con tự muốn dậy sớm.” Trình Xuân Nha vội nói: “Trác Viễn đã bảo con ngủ thêm rồi, nhưng từ trước đến giờ con đã quen dậy sớm, tỉnh rồi là không ngủ lại được.”
“Huống chi con cũng muốn giúp mẹ đỡ vất vả hơn. Nhà mình đã phân gia rồi, chờ khi con với Trác Viễn dọn ra ở riêng, chắc chẳng còn nhiều cơ hội đỡ đần cha mẹ nữa.”
Tuy đã phân gia nhưng tạm thời vẫn ăn chung, vì trong nhà mới chỉ có một cái bếp, muốn nấu riêng cũng phải đợi dựng thêm bếp đã.
Trong lòng mẹ Nguyên thực sự thoải mái không nói thành lời.
Đừng nói đến con dâu cả và con dâu hai, ngay cả vợ trước của Nguyên Trác Viễn bà cũng không thực sự hài lòng. Tuy vậy tính bà không phải kiểu người hay làm khó khiến con trai phải đứng giữa khó xử, nên trước kia dù có không vừa ý bà cũng chỉ để trong lòng.
Nhưng với Trình Xuân Nha thì khác, bà thấy cô thuận mắt từ trong ra ngoài, nói chuyện câu nào câu nấy lọt tai hết mức.
“Được rồi, vậy hôm nay mẹ cũng hưởng chút phúc của con dâu hiếu thảo.” Mẹ Nguyên cười tít mắt.
“Vâng!” Trình Xuân Nha vui vẻ đáp, lập tức nhận lấy việc trong tay mẹ Nguyên.
Cô vốn định phô diễn tài nghệ, tốt nhất là làm hẳn một bàn đầy món ngon đến mức ai nghe cũng phải thèm.
Nhưng thực tế thì bữa sáng của nhà họ Nguyên vẫn như ngày thường: cháo khoai lang loãng và một đĩa dưa muối, chỉ vậy thôi.
Hôm nay mẹ Nguyên luộc thêm mấy quả trứng.
Nhà họ Nguyên không giống nhiều nhà khác, không để dành trứng đổi tiền. Ba con gà trong nhà đẻ trứng, mẹ Nguyên đều để dành cho bọn trẻ ăn, mỗi đứa một quả ăn hàng ngày.
Chỉ là hôm nay bà lấy thêm một quả nữa, quả này là để cho Trình Xuân Nha.
Vừa thấy trứng luộc trong nồi, Trình Xuân Nha đã suýt nuốt nước bọt thành tiếng.
Trứng gà! Là trứng gà thật đó!
Nhưng trứng gà chắc chắn là ưu tiên cho trẻ con, cho dù có thèm đến mức nào cô cũng không thể giành ăn với trẻ con, chưa kể còn phải giữ vững thiết lập nhân vật.
Lại là câu nói quen thuộc: cô khổ quá mà!
Khi cả nhà ngồi vào bàn, Trình Xuân Nha nhìn thấy mẹ Nguyện đặt một quả trứng vào bát mình thì gần như không tin nổi.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, cô thật sự suýt rơi nước mắt, nhìn mẹ Nguyên đầy cảm động: “Mẹ, sao con lại có trứng? Con không dám ăn, mẹ ăn đi!”
Đây tất nhiên chỉ là lời khách sáo.
“Cho con thì con cứ ăn đi, mẹ không thích ăn trứng.” Mẹ Nguyên nói vậy nhưng cổ họng lại khẽ chuyển động.
Ai mà không thích ăn trứng chứ, nhưng bà thật sự rất thích con dâu mới.
Đúng lúc ấy, giọng nói chua lè của Thuý Anh vang lên: “Mẹ đúng là thương em dâu quá rồi, chứ như con với em hai thì cứ như con dâu mẹ ghẻ.”
“Ngậm miệng lại ăn đi.” Mẹ Nguyên lập tức sa sầm mặt: “Mới sáng ra đã giở giọng khó nghe. Ngày cô mới vào cửa, trong bát cô chẳng phải cũng có một quả trứng à? Hay là tôi nhớ nhầm, đem cho chó ăn rồi?”
Hương Hạnh cúi đầu, kín đáo bĩu môi. Chị dâu cả đúng là không có đầu óc.
Ghen tị vì trứng thì ai mà chả ghen, nhưng nói ra thì mất thể diện lắm. Cô ta cũng từng được cho một quả khi mới về làm dâu, giờ nói ra thì có khác gì tự vả mặt mình đâu.
“Mẹ chửi ai đó?” Thuý Anh trừng mắt.
“Ai ăn vào mồm thì tôi chửi người đó.” Mẹ Nguyên không khách khí: “Đừng có bày đặt ngậm máu phun người. Tôi mà thật sự nổi giận thì cũng sẽ học theo mấy bà già nhiều chuyện trong thôn, đi kể khắp nơi rằng cô coi trứng còn hơn cả người nhà!”