Buổi tối, Mẹ Nguyên bế hai đứa nhỏ sang phòng bên. Dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của Trình Xuân Nha và Nguyên Trác Viễn, không thể để hai đứa trẻ ngủ cùng đôi vợ chồng son.
Về chuyện vợ chồng, Trình Xuân Nha thật ra cũng khá mong chờ. Chỉ là...
Cô nhìn xuống bụng mình một cách bất lực. Trong bụng cô còn có một hạt mầm nhỏ, dù chưa từng mang thai nhưng cô cũng biết ba tháng đầu phải vô cùng cẩn thận.
“Trác Viễn, chúng ta...” Trình Xuân Nha làm bộ ngượng đến sắp không nói nên lời.
Thật là làm khó một kẻ lão luyện như cô. Rõ ràng trong lòng muốn gần chết mà còn phải giả vờ thẹn thùng kiểu ‘em không được đâu, anh đừng ép em’.
“Xuân Nha, em yên tâm, anh biết tình trạng của em. Trước khi em sinh con, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em.” Nguyên Trác Viễn hơi lúng túng nói.
Trình Xuân Nha: ...
Anh trai à, như thế thì quá đáng rồi đấy. Chỉ là đầu thai kỳ và cuối thai kỳ mới không nên làm chuyện đó thôi, chả lẽ anh định một năm không chạm vào tôi sao? Quá nhẫn tâm rồi!
Nói thật là Nguyên Trác Viễn rất ra dáng đàn ông, nếu anh quá xấu thì dù có gấp đến mấy cô cũng không chọn anh để cưới.
Nhưng giờ thì hay rồi, miếng thịt ngon trước mặt cô chỉ có thể nhìn mà không được ăn, tức muốn xỉu.
Đêm đó tất nhiên chẳng có gì xảy ra. Khi Trình Xuân Nha tỉnh dậy, Nguyên Trác Viễn vẫn nằm nguyên ở mép giường bên kia, không vượt giới hạn chút nào.
Cô thở dài chấp nhận số phận, vén chăn ngồi dậy. Con dâu mới về nhà chồng tất nhiên phải dậy sớm nấu cơm.
Vừa nghĩ đến nấu cơm, mắt cô lập tức sáng lên.
Cô thích nấu ăn, cực kỳ thích. Chỉ cần được nấu ăn suốt đời thì dù sau này có trở thành bà vợ già đầy khói bếp cô cũng vui lòng.
Trước tận thế, Trình Xuân Nha đã thích tự tay nấu ăn. Đến khi tận thế xảy ra, cô lại càng thích hơn. Người từng sống qua thời kỳ khó khăn đó không ai là không trân trọng cảm giác được nấu một bữa ăn thật sự.
“Em dậy rồi à?” Nguyên Trác Viễn ngồi dậy nhìn Trình Xuân Nha: “Vẫn còn sớm mà, sao không ngủ thêm một lát?”
“Không ngủ nữa.” Trình Xuân Nha mặc áo khoác vào: “Em vừa mới vào nhà, phải dậy làm bữa sáng chứ.”
“Nhà mình không có nhiều quy củ như vậy, em cứ ngủ thêm một chút đi.” Nguyên Trác Viễn nói.
“Không được. Dù mẹ không coi trọng mấy nghi lễ cũ nhưng em làm dâu mới về ngày đầu mà ngủ dậy muộn thì còn ra thể thống gì.” Nói xong Trình Xuân Nha đã bước xuống giường.
Hừ, ai cũng đừng hòng ngăn cô vào bếp nấu ăn. Cô tuyệt đối sẽ không để ai tước đi quyền được hạnh phúc trong nhà bếp.
Nguyên Trác Viễn thấy cô đã quyết cũng không tiện nói thêm, trong lòng anh lại càng thêm hài lòng với Trình Xuân Nha. Dù sao vợ trước của anh... Thôi, người đã mất rồi, anh không nên đem khuyết điểm ngày trước của cô ấy ra so sánh với Xuân Nha.
Khi Trình Xuân Nha vào bếp, mẹ Nguyên đã dậy làm việc từ sớm.
“Mẹ dậy sớm thế? Con xin lỗi, con dậy muộn rồi.” Trình Xuân Nha hơi hoảng, vội nói.
“Muộn gì mà muộn.” Mẹ Nguyên mỉm cười: “Con dậy thế này là sớm lắm rồi, trời còn chưa sáng hẳn mà. Người già ngủ ít, với lại ở nhà chuyện cơm nước toàn do mẹ làm nên mẹ mới dậy sớm.”
“Nhưng con thì khác. Trác Viễn cũng thật là, sao không để con ngủ thêm. Nhà mình đâu có mấy cái quy củ rườm rà đó, gì mà dâu mới ngày đầu phải tự nấu bữa sáng, nhà mình thì...”