Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 24: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Trong lòng Trình Xuân Nha vô cùng hài lòng. Đàn ông chịu giao toàn bộ tiền cho vợ quản lý là đàn ông tốt.
Nhưng cô không thể nhận quá nhanh, vẫn phải giữ hình tượng: “Anh Viễn, như vậy không được đâu. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng cầm nhiều tiền như vậy, em không dám nhận đâu.”
“Cứ cầm đi.” Nguyên Trác Viễn cười nói: “Em đã là vợ anh, tiền trong nhà đương nhiên phải giao cho em giữ.”
“Vậy... vậy em nhận nhé.” Trình Xuân Nha tỏ ra lo lắng nhận lấy: “Anh tin em như vậy, em chắc chắn sẽ không phụ sự tin tưởng của anh.”
“Gọi anh là Trác Viễn đi.” Anh nói: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà.”
“Trác Viễn...” Trình Xuân Nha đỏ mặt gọi nhỏ: “Đúng rồi, chúng ta có phải nên đưa hai đứa nhỏ về đây cho chúng làm quen với em không?”
Vì phải nói chuyện phân gia nên Thúy Anh đuổi mấy đứa trẻ sang phòng khác chơi.
Nguyên Trác Viễn rất nhanh đã đưa hai đứa con về phòng. Một đứa được anh ta bế trong tay, một đứa nhỏ đi theo phía sau.
Trình Xuân Nha lập tức bước lên đón lấy bé gái: “Con bé nhẹ quá, sau này chúng ta phải nghĩ cách xem có thể mua được sữa bột không. Em nghe người ta nói trẻ sinh non uống sữa bột là tốt nhất.”
“Haiz, sữa bột đâu dễ mua vậy.” Nguyên Trác Viễn thở dài, sau đó kéo con trai tới trước mặt cô: “Hiếu Xương, đây là mẹ của con, mau gọi mẹ.”
“Con không gọi. Cô ấy không phải mẹ con, mẹ con mất lâu rồi.” Khi mẹ ruột mất thằng bé đã hiểu chuyện, nên nó không thể dễ dàng chấp nhận một người mẹ kế.
“Con đúng là không biết điều, có tin cha đánh con không!” Nguyên Trác Viễn cau mày.
“Trác Viễn, đừng nổi nóng với con.” Trình Xuân Nha vội nói: “Phản ứng này cũng bình thường mà, em vừa mới gả cho anh, sao con có thể ngay lập tức chấp nhận em được.”
“Hiếu Xương đúng không?” Trình Xuân Nha nhìn cậu bé, dịu dàng mỉm cười: “Không muốn gọi mẹ cũng không sao, con cứ gọi là dì trước. Chờ khi nào con thật sự chấp nhận dì thì hãy gọi mẹ cũng được.”
Đời trước cô dù sao cũng là một “bà cô già”, nếu không chắc cũng chẳng đủ kiên nhẫn đối phó với trẻ con như vậy.
“Hừ, dì đừng hòng lừa con.” Hiếu Xương nghiêm túc nói: “Người ta đều bảo mẹ kế là yêu quái đáng sợ, nhưng con không sợ. Con là đàn ông con trai, nếu dì dám bắt nạt con, con nhất định sẽ đánh bại dì.”
Nói xong hai nắm tay nhỏ của thằng bé siết chặt, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Thằng nhóc này đúng là muốn ăn đòn!” Nguyên Trác Viễn đang muốn giơ tay lên dạy con đã bị Trình Xuân Nha giữ tay lại:
“Trác Viễn, làm vậy không được. Con vốn đã khó chấp nhận em, nếu bây giờ anh đánh con chẳng phải càng khiến nó bài xích em sao?”
“Sau này nếu con làm sai, anh đánh mắng thế nào em cũng không ngăn, nhưng không được đánh vào đầu. Đầu trẻ con không thể tuỳ tiện đánh, kẻo làm hỏng đầu óc nó.”
“Đúng, cha không được đánh vào đầu con.” Hiếu Xương ôm đầu trốn sau lưng Trình Xuân Nha. Coi như nó tạm thời miễn cưỡng chấp nhận cô, nhưng muốn nó gọi mẹ thì không dễ đâu.
“Con trai gì mà hư vậy.” Nguyên Trác Viễn bất đắc dĩ rồi lại bật cười, nhìn bé gái trong tay Trình Xuân Nha: “Vẫn là con gái ngoan hơn, nhìn xem Hiếu Tình ngoan biết bao, không giống anh trai nghịch như quỷ.”
“A a...” Hiếu Tình đã một tuổi nhưng vẫn chưa biết nói, điều này cũng không hiếm thấy.
Trình Xuân Nha nhớ đến cha mình ở đời trước, nghe nói phải đến bảy tuổi cha cô mới mở miệng nói chuyện.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc