Bà quay sang chồng: “Ông già, đuổi hết bọn chúng đi. Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa, không muốn bị những đứa bất hiếu này làm cho tức chết.”
Nguyên Trác Vĩ và Nguyên Trác Phàm giật mình, nhưng trong lòng họ vẫn không cam tâm.
Bọn họ đòi phân gia chẳng phải chính vì tám trăm tệ tiền thương tật kia sao? Bọn họ vốn sợ số tiền đó lại bị dùng hết để chữa bệnh cho con gái của Trác Viễn.
“Làm người đừng quá tham lam, nếu ngay cả tiền thương tật của em trai cũng muốn tranh, vậy thì chẳng khác gì súc vật.” Cha Nguyên nói: “Ngoài tám trăm tệ đó ra, tiền trong nhà cũng chia cho nó một nửa.”
“Dù gì Trác Viễn cũng đã nói sẽ không tranh căn nhà này, cho nên chúng ta phải chia cho nó nhiều tiền hơn để xây nhà mới.”
“Cha, nếu theo lời cha nói thì phân gia còn ý nghĩa gì nữa?” Hương Hạnh không nhịn được mở miệng: “Chẳng phải mọi thứ đều nghiêng về phía em út sao? Chúng con chẳng khác gì bị đuổi đi như ăn mày.”
“Được thôi.” Cha Nguyên nói: “Vậy để căn nhà này lại cho Trác Viễn, các con dọn ra ngoài tự xây nhà. Nếu đồng ý phương án này, cha và mẹ các con lập tức chia tám trăm tệ kia cho các con.”
Hương Hạnh tức giận đến nghẹn lời.
Cô ta đương nhiên không muốn ra ngoài xây nhà mới. Nhà hiện tại là nhà ngói rộng rãi, sáng sủa, xây nhà mới bằng mấy trăm tệ thì xây được cái gì?
“Vậy trong nhà tổng cộng có bao nhiêu tiền?” Hương Hạnh hỏi.
Cha Nguyên đáp: “Ngoại trừ tám trăm tệ kia ra, trong nhà còn hơn bảy trăm tệ. Cha và mẹ các con trước nay vẫn ghi chép rõ ràng, các con không cần lo cha mẹ giấu bớt tiền.”
“Sau khi phân gia, cha mẹ già rồi ai có lương tâm thì phụng dưỡng, không có thì thôi. Cha mẹ tự thấy mình không thẹn với các con. Nếu các con còn oán trách, vậy cứ xem như cha mẹ chỉ sinh một đứa con.”
“Thế này là ép người quá đáng!” Thúy Anh lại gào lên: “Chỉ còn hơn bảy trăm tệ, lại phải chia một nửa cho em út, vậy chúng con còn được bao nhiêu?”
“Ông già, nói với chúng nó nhiều vậy làm gì?” Mẹ Nguyên tức ngực liên hồi: “Đuổi hết ra ngoài đi, tôi không tin thiếu bọn bất hiếu này vợ chồng chúng ta không sống nổi!”
“Thằng cả, thằng hai, nếu còn để vợ tiếp tục làm loạn thì hai đứa chúng mày cùng cút khỏi nhà này!” Cha Nguyên nhìn thẳng hai đứa con trai: “Đồ của tao, tao không cho thì chúng mày dám làm gì tao!”
“Cha đừng giận nữa, chúng con đồng ý, đồng ý được chưa?” Nguyên Trác Vĩ vội nói.
“Cha, con cũng đồng ý, cứ chia theo ý cha mẹ đi.” Nguyên Trác Phàm nói theo.
“Anh điên rồi à? Chia kiểu đó mà anh cũng đồng ý?” Thúy Anh tức đến phát run.
Hương Hạnh tuy không nói nhưng ánh mắt nhìn chồng cũng đầy bất mãn.
“Đủ rồi, cô đừng làm ầm nữa.” Nguyên Trác Vĩ nói với vợ: “Được chia thế này là may rồi. Ra ngoài hỏi thử xem, chẳng ai nói cha mẹ làm sai đâu.”
Thúy Anh nghẹn đến mức muốn ngất.
Cô ta biết phân chia như vậy không sai, nhưng bấy nhiêu làm sao đủ so với mong muốn của cô ta.
Chỉ là thái độ của cha mẹ chồng rất kiên quyết, bọn họ có phản đối cũng vô ích, trừ khi bỏ ý định phân gia, mà chẳng đứa con dâu nào muốn ở cùng cha mẹ chồng cả.
Không còn cách nào khác, Thúy Anh chỉ có thể nuốt giận vào lòng. Hương Hạnh thấy thế cũng không dám gây rối thêm.
Như vậy nhà họ Nguyên đã chính thức phân gia xong.
Khi Trình Xuân Nha và Nguyên Trác Viễn trở về phòng, Nguyên Trác Viễn đem toàn bộ tiền đưa cho Trình Xuân Nha, bao gồm cả khoản riêng anh từng lén dành dụm.