Mẹ Nguyên hít sâu rồi thở ra, cố gắng kiềm chế lửa giận:
“Nhưng dù sao con cũng là con của cha mẹ, cho nên cha mẹ quyết định tự sống riêng cũng coi như để lại chút thể diện cho con. Sau này cha mẹ muốn giúp đỡ em con nhiều hơn thì các con cũng không có lý do gì nói cha mẹ thiên vị.”
“Mẹ, con không đồng ý với cách nói đó.” Thúy Anh mặt sầm lại: “Mẹ đâu chỉ có một đứa con trai, tại sao chỉ giúp em út? Sau này cha mẹ già yếu chẳng lẽ chỉ cần em út phụng dưỡng thôi sao?”
Hương Hạnh cũng nói: “Không sai. Khi còn có sức thì chỉ biết giúp em út, đợi lúc hết sức mới nghĩ đến chúng con à? Đừng tính toán kiểu đó, người khác không ngu ngốc đâu.”
Cha Nguyên và mẹ Nguyên tức đến run người.
Hai đứa con trai vẫn im lặng, để mặc vợ chúng nhục mạ cha mẹ. Rốt cuộc bọn họ đã nuôi con hay nuôi kẻ thù?
“Cha mẹ, con biết cha mẹ thương con, nhưng con đã lớn rồi, con tự lo được cho cuộc sống của mình. Hai người không cần phải lo lắng gì nữa, cha mẹ cứ ở với anh cả đi!” Nguyên Trác Viễn nói.
Trong lòng anh đã hoàn toàn nguội lạnh, sau này anh sẽ không còn nghĩ đến chuyện giúp đỡ hai anh trai nữa.
“Cha mẹ, ý của Trác Viễn cũng là ý của con.” Trình Xuân Nha hơi thẹn thùng nói: “Con tin chỉ cần vợ chồng con cố gắng thì có thể sống tốt, hai người đừng lo cho con.”
“Vậy thì tốt, cha mẹ bớt lo đi, đỡ cho đến lúc giúp mà thành ra mang thù. Người ta nói rồi, giúp một đấu gạo là ân, giúp một gánh gạo là thù.” Thúy Anh nhếch môi cười nhạt.
Hương Hạnh tiếp lời: “Đúng thế, cha mẹ cứ nghĩ kỹ lại thì hơn, đừng để làm việc tốt mà thành chuyện xấu.”
Mẹ Nguyên ôm ngực: “Ông già, tôi không chịu nổi nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng dọa con.” Trình Xuân Nha hoảng sợ, vội đỡ lấy bà.
“Chị dâu, mọi người bớt nói vài câu đi!” Nguyên Trác Viễn đen mặt nói: “Chẳng lẽ phải đợi mẹ xảy ra chuyện thì mọi người mới hài lòng?”
“Cô im miệng cho tôi.” Nguyên Trác Vĩ quát vợ: “Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho cô.”
Dù khiến hắn thất vọng thì đó vẫn là mẹ hắn. Nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ bị người cả thôn mắng chết.
“Em cũng bớt nói vài câu đi.” Nguyên Trác Phàm nhỏ giọng nói với vợ: “Đừng quên mục đích chính của chúng ta. Nếu mẹ anh bị chọc tức đến xảy ra chuyện, vậy thì còn phân gia cái gì nữa.”
“Biết rồi, em tự biết chừng mực.” Hương Hạnh cũng nhỏ giọng đáp.
Đợi mẹ Nguyên bình tĩnh lại đôi chút, bà mang toàn bộ tiền trong nhà ra: “Đây là tám trăm tệ tiền trợ cấp thương tật của Trác Viễn. Số tiền này các con đừng nghĩ đến nữa...”
“Tại sao chứ?” Thúy Anh lập tức phản đối: “Mẹ, mẹ làm vậy là thiên vị quá rồi. Còn chưa phân gia thì tiền trong nhà là của chung, tại sao tám trăm tệ đó lại không có phần của chúng con?”
“Tại sao à?” Cha Nguyên cười lạnh: “Chỉ vì số tiền đó là để đổi lấy cái chân của Trác Viễn. Nếu các con muốn chia khoản tiền này, vậy thì ai cũng nộp ra một cái chân đi.”
“Trời ơi, thế này thì không sống nổi nữa!” Thúy Anh lập tức gào khóc: “Số tôi khổ quá nên mới gặp phải cha mẹ chồng thiên vị như vậy, cuộc sống này không còn ý nghĩa nữa, tôi ly hôn cho rồi!”
“Vậy thì cô cút về nhà mẹ đẻ ngay.” Mẹ Nguyên lại bực lên: “Không đúng, phải là tất cả các người cút ra khỏi nhà tôi.”
“Đất xây nhà này là của vợ chồng tôi, nhà cửa này là tiền Trác Viễn đi làm kiếm được rồi xây lên, chẳng liên quan gì đến các người.”
“Có lẽ vì tôi làm mẹ chồng dễ nói chuyện quá nên các người mới chẳng coi tôi ra gì.”