Xem ra vị trí của Trình Xuân Nha trong lòng hắn còn nặng hơn cô ta tưởng, chỉ là Nguyên Hồng Đào không tự nhận ra mà thôi.
Nếu Nguyên Hồng Đào biết rõ điều đó từ sớm, e là ngay cả chỗ cho cô ta đứng cũng chẳng có.
Hừ, đàn ông đúng là lũ khốn nạn.
“Hồng Đào, hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? Em thật sự cảm thấy anh rất không bình thường. Em không khỏi nghi ngờ, phải chăng anh còn có tâm tư khác với Trình Xuân Nha?” Vừa kéo Nguyên Hồng Đào ra ngoài, Mục Tư Mẫn đã không kìm được mà nổi nóng nói ngay.
Cô ta làm vậy đương nhiên là có lý do. Với tình trạng kỳ lạ của Nguyên Hồng Đào, cô ta sẽ không tiếp tục giả vờ dịu dàng hiền thục.
“Không có, em đừng nghĩ lung tung.” Nguyên Hồng Đào vội vàng nói.
Hắn cảm thấy quyết định của mình là đúng. Người hắn yêu bây giờ là Mục Tư Mẫn, hắn không thể tiếp tục như thế nữa, hắn và Trình Xuân Nha đã kết thúc từ lâu rồi.
“Thật sự không có?” Mục Tư Mẫn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ: “Nguyên Hồng Đào, anh đừng quên hiện tại anh vẫn đang trong thời gian xem xét, nếu em phát hiện trong lòng anh có người đàn bà khác, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
“Dù sao em cũng có lòng tự trọng, tuyệt đối sẽ không chọn một người đàn ông do dự, lòng dạ không kiên định. Cho dù ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi.”
Nói đến câu cuối, khuôn mặt Mục Tư Mẫn đỏ bừng, vội cúi đầu xuống.
Nếu được nghe những lời này từ vài ngày trước, Nguyên Hồng Đào chắc chắn vui đến không khép miệng được.
Nhưng bây giờ hắn lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Nguyên Hồng Đào bắt đầu tự hỏi: Hắn thật sự yêu Mục Tư Mẫn sao?
...
Bên nhà họ Nguyên, tiếng cười nói náo nhiệt kéo dài hơn hai tiếng đến khi mọi người tản đi hết.
Vừa tiễn khách xong, Thúy Anh đã không nhịn được nói ngay với cha mẹ chồng: “Cha mẹ, bây giờ em út đã cưới vợ rồi, vậy khi nào nhà mình mới phân gia?”
Nguyên Trác Vĩ khẽ kéo tay áo vợ, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.
Vợ hắn đúng là sốt ruột đến mất lý trí. Hôm nay là ngày vui của em chồng, vậy mà dám mở miệng đòi phân gia.
“Anh kéo em làm gì?” Thúy Anh khó chịu hất tay chồng: “Tránh ra, đừng làm phiền em.”
“Cha mẹ, tuy chị dâu có hơi sốt ruột nhưng nói cũng đúng. Chúng ta đã nói từ trước rồi, chờ em út cưới xong thì sẽ phân gia.” Hương Hạnh cũng lên tiếng.
Cha Nguyên và mẹ Nguyên đã hoàn toàn thất vọng với hai người con trai cùng hai nàng dâu này.
“Thường thì khi phân gia, cha mẹ sẽ ở với con trai cả.” Cha Nguyên nói: “Nhưng cha mẹ bàn với nhau rồi, hai thân già này còn động đậy được, sau khi phân gia sẽ tự sống riêng, không ở cùng vợ chồng con cả.”
Thật ra nếu có thể, hai ông bà còn muốn ở cùng con út để tiện đỡ đần cho vợ chồng nó. Nhưng nếu làm vậy, con cả và con thứ hai sẽ không còn mặt mũi nào trong thôn.
Cho dù hai ông bà thất vọng cỡ nào thì đó cũng là con ruột. Làm cha mẹ, bọn họ vẫn phải nghĩ cho con mình.
“Cha định làm con mất mặt à?” Nguyên Trác Vĩ lập tức nói: “Cha mẹ không ở với con, vậy người ta sẽ nói con thế nào?”
“Người ta còn có thể nói gì nữa?” Mẹ Nguyên lạnh giọng: “Con dung túng vợ mình, ngay ngày em trai cưới đã đòi phân gia, con còn sợ người ta nói gì nữa sao?”
“Con là anh, có thể không có lương tâm. Nhưng cha mẹ thì không thể vô tâm với em con. Bao nhiêu năm nó vì cái nhà này mà bỏ ra bao nhiêu công sức, cha mẹ đều nhớ rõ.”