Nguyên Trác Viễn âm thầm quyết định, sau này nhất định phải đối xử tốt với Trình Xuân Nha, dù cả đời này có thể anh ta sẽ không yêu cô.
Không thể trách Nguyên Trác Viễn nghĩ như vậy. Vợ trước là người anh ta cưới vì tình yêu, lại vì anh ta nên mới khó sinh mà chết.
Từ lúc vợ mất, trái tim Nguyên Trác Viễn cũng chết theo, anh ta không còn năng lực yêu ai nữa.
Hai tay Nguyên Hồng Đào nắm chặt, ánh mắt đỏ lên.
Đó rõ ràng là người phụ nữ của hắn, vậy mà bây giờ hắn lại phải nhìn cô gả cho người đàn ông khác.
Trong lòng như có thứ gì đó sụp đổ, đau đớn, nghẹt thở. Hắn muốn xông lên ôm chặt lấy Trình Xuân Nha, không để cô đi.
Đúng là hắn đã định làm thế.
Chỉ là ngay khi hắn bước lên một bước, Mục Tư Mẫn đã kéo tay hắn lại: “Hồng Đào, anh làm sao vậy? Có phải trong người không khoẻ không?”
Vài ngày nay Nguyên Hồng Đào không hề bình thường, Mục Tư Mẫn đương nhiên nhìn ra, cũng vì vậy cô ta mới xuất hiện ở Trình gia hôm nay, sợ hắn làm ra chuyện mất lý trí.
Bây giờ xem ra, cô ta quả thật đã đoán đúng.
Cơ thể Nguyên Hồng Đào như bị dội nước lạnh, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Phải rồi, người hắn yêu là Mục Tư Mẫn. Vậy vừa rồi hắn định làm gì? Chẳng phải sẽ làm hỏng cơ hội để hắn cưới Mục Tư Mẫn hay sao?
Không, hắn tuyệt đối không thể mất Mục Tư Mẫn.
Chỉ là... tại sao tim hắn lại đau đến gần như không thở nổi.
“Hồng Đào, anh không sao chứ?” Mục Tư Mẫn nhíu mày lo lắng: “Nhìn anh không bình thường chút nào, em nghĩ anh nên đến trạm y tế xem đi.”
“Không cần đâu, anh không sao.” Nguyên Hồng Đào cố nặn ra một nụ cười: “Đúng rồi, sao hôm nay em cũng ở đây?”
“Tới xem náo nhiệt thôi mà.” Mục Tư Mẫn cười: “Em chưa từng nhìn thấy đám cưới ở nông thôn thế nào nên tới xem thử, nhưng coi ra cũng không khác trong thành phố là bao.”
Bên phía Trình Xuân Nha.
Bà nội Trình và ông nội Trình nói vài câu xã giao với Nguyên Trác Viễn rồi bảo hắn nhanh chóng đưa dâu đi.
Nhà họ Trình đã tỏ rõ thái độ như vậy, Nguyên Trác Viễn cũng không muốn ở lại thêm, bèn nắm tay Trình Xuân Nha rời khỏi nhà họ Trình.
Đúng vậy, là đi bộ.
Ở cùng một thôn, mà Nguyên Trác Viễn lại bị thương chân nên chỉ có thể dẫn cô dâu đi bộ về nhà chồng.
Cũng may là đoàn rước dâu đông người nên khá náo nhiệt.
“Cô dâu mới, cô dâu mới, nhanh xem cô dâu kìa!”
Dọc đường đi, bọn trẻ con trong thôn chạy theo nhảy nhót, vỗ tay reo inh ỏi, mặt Trình Xuân Nha đỏ đến mức muốn vùi luôn cả đầu xuống đất.
Tất nhiên đó là cô diễn thôi.
Còn về phần Nguyên Hồng Đào, hôm nay cô không rảnh diễn thêm trò dây dưa gì với tên tra nam đó nữa.
Kể từ hôm nay trở đi, mỗi khi nhìn thấy hắn cô cũng chẳng cần phải đóng vai si tình bi thương gì nữa.
Bên nhà họ Nguyên cũng rất náo nhiệt.
Thời buổi này cưới hỏi tuy không mở tiệc lớn nhưng vẫn chia kẹo cưới cho cả thôn ăn lấy lộc.
Đến Nguyên gia, trước mặt mọi người Trình Xuân Nha và Nguyên Trác Viễn hoàn thành hôn lễ, chính thức trở thành vợ chồng.
Nguyên Hồng Đào cảm giác trái tim mình bị khoét một lỗ to. Hắn sợ hãi, hoảng loạn, gần như không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Mục Tư Mẫn lập tức nhận ra khác thường, kéo hắn rời khỏi sân nhà họ Nguyên.
Trong lòng cô ta cũng rất khó chịu, không ngờ việc Trình Xuân Nha kết hôn lại có ảnh hưởng lớn đến Nguyên Hồng Đào như vậy.