“Được rồi, mẹ đừng nói mấy lời linh tinh nữa.” Trình Xuân Nha trợn trắng mắt: “Mẹ quên rồi sao? Nữ quỷ đó hiện vẫn còn ở trong phòng của ông bà đấy. Nếu để cô ta nghe thấy mẹ nói vậy có khi sẽ xử mẹ ngay lập tức.”
Du Thảo lập tức đưa tay bịt miệng mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, sợ nữ quỷ đó có khi đang đứng ở đâu ngay quanh đây.
“Chị, em không nỡ để chị đi.” Trình Hạ Nha nhìn chị gái, giọng nghèn nghẹn: “Em không biết vì sao chị lại đồng ý hôn sự này, nhưng em tin chị đã suy nghĩ kỹ rồi, nên em sẽ không nói gì thêm.”
“Chỉ là nghĩ đến chuyện chị gả đi, sau này không thể ở chung nhà nữa, lòng em lại thấy khó chịu.”
“Có gì mà không nỡ chứ? Chị đâu có lấy chồng xa, vẫn ở trong cùng một thôn mà.” Trình Xuân Nha cười bất đắc dĩ: “Nếu em thật sự nhớ chị, ngày nào muốn qua chơi thì cứ qua.”
Haiz, nói ra mới thấy có chút chua xót, không ngờ lần kết hôn đầu tiên trong đời cô lại trở thành thế này.
Dù nói đúng ra thân thể này không phải của cô, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Anh rể tới đón chị rồi.” Lúc này Trình Thu Nha và Trình Đông Nha từ bên ngoài chạy vào.
Chuyện đã thành như vậy, Du Thảo cũng không biết nói gì thêm, chỉ có thể nắm tay con gái dặn dò: “Gả cho người ta rồi thì phải sống cho tốt. Hai đứa nhỏ của Nguyên Trác Viễn còn nhỏ, chỉ cần con thật lòng đối xử với chúng thì sau này tụi nó sẽ coi con chẳng khác gì mẹ ruột.”
“Đặc biệt là đứa con trai của Nguyên Trác Viễn, con nhất định phải thương nó như con ruột.”
“Nghĩ kỹ lại thì con gả cho Nguyên Trác Viễn cũng không tệ, ít nhất người ta đã có con trai, sau này con không phải lo chuyện không sinh được con trai.”
“Haiz... đều là tại mẹ vô dụng, mẹ sợ sau này các con cũng giống mẹ, chỉ sinh toàn con gái.”
Trình Xuân Nha: “...”
Cô đã hoàn toàn cạn lời.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thể hoàn toàn trách Du Thảo. Trong thời kỳ này không sinh được con trai đều bị quy thành lỗi của phụ nữ, không ai biết con trai hay con gái đều là do đàn ông quyết định.
Nguyên Hồng Đào hôm nay cũng đến Trình gia đón dâu vì mối quan hệ anh em họ.
Thực ra Nguyên Trác Viễn không hề nhờ hắn giúp đỡ, là do chính Nguyên Hồng Đào chủ động mở miệng nói muốn đến phụ việc.
Ngay cả hắn cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc vướng mắc cái gì.
Mấy ngày nay tâm trạng hắn luôn vô cùng tệ, giống như sắp mất đi thứ quan trọng nhất trong đời, lòng bị bóp nghẹt từng hồi, khó chịu đến mức gần như phát điên.
“Cô dâu ra rồi kìa!”
“Hôm nay cô dâu đẹp thật đấy!”
“Nguyên Trác Viễn đúng là có phúc, cưới được hoa khôi của cả thôn.”
Được khen xinh đẹp, trong lòng Trình Xuân Nha vui vẻ muốn nở hoa.
Biết làm sao được, kiếp trước cô xấu đến đau lòng, vẫn luôn mơ được trở nên xinh đẹp. Dù ngay cả khi mạt thế kéo đến, ước muốn này của cô vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Ở thế giới này, nhan sắc của nguyên chủ hoàn toàn thỏa mãn ước nguyện của cô.
Dáng người tầm mét sáu, eo nhỏ chỉ cần hai bàn tay là ôm trọn, thân hình tuy gầy nhưng chỗ cần có vẫn có, da không quá mịn màng nhưng lại trắng sáng.
Đây là do nguyên chủ ngày nào cũng phơi nắng, nếu biết chăm sóc một chút thì làn da này có khi còn đẹp lên nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Xuân Nha, ngay cả Nguyên Trác Viễn cũng sững người.
Trình Xuân Nha vốn đã đẹp, hôm nay trang điểm một chút càng xinh hơn.
Anh ta đúng là có phúc.