“Tôi xin anh mau đi đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không mong cầu gì ở anh cả, chỉ xin anh đừng phá rối cuộc sống của tôi là được.”
“Được, được. Anh đi. Sau này anh sẽ không quản chuyện của em nữa.” Nguyên Hồng Đào tức đến run người, xoay người bỏ đi ngay.
Nếu hắn còn ở lại một phút nữa, hắn thật sự cảm giác mình sẽ bị Trình Xuân Nha làm cho tức chết.
“Phì! Đồ tra nam chết tiệt.” Trình Xuân Nha nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Sao trên đời lại có loại đàn ông ghê tởm như vậy chứ? Hết lần này tới lần khác bắt cô phải siết chặt nắm đấm.
Nhưng Trình Xuân Nha không ngờ tra nam vừa tới làm cô buồn nôn xong, mẹ của tra nam cũng lập tức tới làm cô buồn nôn tiếp.
“Trình Xuân Nha, rốt cuộc cô còn biết xấu hổ hay không? Tôi nói cho cô biết, sau này nếu cô còn dám dây dưa với con trai tôi, tôi sẽ tung hê chuyện mất mặt của cô cho cả thôn biết.”
Mẹ của Nguyên Hồng Đào tên là Tú Hoa, bà ta chỉ tay vào mũi Trình Xuân Nha mà mắng.
Sáng nay vừa thấy thần sắc con trai khác thường, bà ta đã biết chắc hắn lại đi tìm Trình Xuân Nha, vì vậy bà ta cố ý chạy tới khu chuồng heo xem thử.
Không ngờ vừa tới đã thấy con trai mình tức tối quay người bỏ đi. May mà bà ta trốn kịp, nếu không đã bị con trai phát hiện.
Nhắc tới chuyện giữa con trai và Trình Xuân Nha, trong lòng Tú Hoa tức đến mức già thêm mấy tuổi.
Điều khiến bà ta tức nhất là chuyện này lại không thể nói ra.
Bà ta vốn nghĩ con trai mình cuối cùng cũng khôn ra, thích trí thức Mục mới tới, không thèm Trình Xuân Nha nữa.
Cộng thêm hôm qua nghe nói Trình Xuân Nha sắp gả cho Nguyên Trác Viễn, Tú Hoa mừng đến suýt chút nữa muốn mua pháo về đốt.
Ai mà ngờ được con trai bà ta còn chưa dứt hẳn với Trình Xuân Nha.
Trình Xuân Nha: “...”
Tại sao hết lần này tới lần khác đều bắt cô phải siết chặt nắm đấm thế này.
Hầy, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
“Bác gái, bác nói vậy là có ý gì?” Trình Xuân Nha làm ra vẻ như bị xúc phạm nặng nề, tức giận hỏi. Tuy nhiên gương mặt vừa tủi thân vừa đáng thương của cô thật sự chẳng có chút sát thương nào: “Tôi sắp gả chồng rồi, bác sao có thể nói lời bôi nhọ danh dự của tôi.”
“Phì! Đồ tiện nhân, bớt đóng kịch trước mặt tôi đi.” Tú Hoa đầy vẻ chán ghét: “Chuyện giữa cô và con trai tôi, tôi biết rõ cả.”
“Tôi nói cho cô biết, bây giờ con trai tôi thích trí thức Mục, chỉ có trí thức Mục từ thành phố xuống mới xứng với con trai tôi.”
“Sau này cô tốt nhất đừng có mà làm trò lẳng lơ dụ dỗ con trai tôi nữa, nếu không đừng trách tôi liều mạng với cô.”
“Hừ!” Mắng xong, Tú Hoa hừ một tiếng rồi ngẩng cao đầu bỏ đi.
Trình Xuân Nha ngước mắt lên nhìn trời. Cái gọi là thiên đạo chắc cũng không rảnh tới mức để ý từng chuyện nhỏ như thế này đâu nhỉ?
Mẹ nó chứ!
Chú còn nhịn được, chứ thím thì không!
Bây giờ trong lòng cô chẳng khác nào một quả cầu lửa sắp nổ tung, nhịn không nổi nữa rồi.
Kệ nó, dù có bị tính sổ thì cũng liều.
Cô lập tức khởi động dị năng, cả người biến mất.
Tất nhiên trước lúc dùng dị năng, Trình Xuân Nha đã cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai nhìn thấy cô mới yên tâm dùng.
“Hứ, con tiện nhân, đúng là thứ đáng ăn đòn. Lần này tạm bỏ qua, lần sau mà dám quyến rũ con trai tôi nữa, tôi sẽ cào nát mặt cô ra.”
Khi Trình Xuân Nha ẩn thân đi theo sau Tú Hoa, bà ta còn chưa ngậm được cái miệng lại.