Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 16: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Bọn họ thậm chí còn muốn tìm lý do kéo dài chuyện để điều tra rõ ràng rồi mới cưới.
Nhưng rốt cuộc họ lại là người chủ động nhờ bà mối sang hỏi cưới. Giờ mà chần chừ, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?
Huống hồ nhà họ Trình không đòi sính lễ, nếu còn kén chọn thì đúng là sẽ bị cả thôn chê cười.
Chỉ như vậy mà đến buổi chiều, cả thôn đều biết chuyện Nguyên Trác Viễn và Trình Xuân Nha sắp kết hôn, ai nấy đều choáng váng.
Đặc biệt là nhà họ Trình lại không mở miệng đòi sính lễ, chẳng lẽ đầu óc bị nước vào rồi sao? Lẽ nào lại chủ động gả con gái tốt như vậy cho một người què chân còn góa vợ?
Nhiều thanh niên trai tráng trong thôn nghe tin xong tức đến mức muốn nhảy sông, biết vậy họ đã sớm bảo cha mẹ sang dạm hỏi rồi.
Thôn này rất nhiều người thích Trình Xuân Nha, nhưng vì nhà họ Trình nổi tiếng tham lợi, ai cũng tưởng sính lễ phải có giá trên trời nên không dám mở miệng.
Ai mà ngờ được nhà họ Trình lại chẳng có ý muốn đòi một đồng nào.
Mà người khó chấp nhận sự thật nhất không ai khác chính là Nguyên Hồng Đào.
Hắn không thể tin nổi Trình Xuân Nha lại đột ngột kết hôn, lại còn với Nguyên Trác Viễn bị què chân.
Trong lòng hắn không rõ là khó chịu, tức giận hay chua xót, chỉ biết là hắn không thể tiếp nhận.
Đến khoảng hơn chín giờ sáng hôm sau, Nguyên Hồng Đào tìm đến khu chuồng heo nơi Trình Xuân Nha làm việc.
“Xuân Nha, nói cho anh biết, có phải gia đình ép em không?” Nguyên Hồng Đào bóp chặt vai cô: “Em đừng sợ, nói thật với anh. Nếu thật sự bị ép phải gả, anh nhất định sẽ đứng ra vì em.”
Trình Xuân Nha cảm giác nắm đấm của mình lại cứng lên, nhưng trên mặt cô lại là vẻ khổ sở, nước mắt nói rơi liền rơi: “Nguyên Hồng Đào, anh định đứng ra vì tôi như thế nào? Hay là anh định bỏ trí thức Mục để cưới tôi?”
Nguyên Hồng Đào lập tức buông cô ra: “Không có, sao anh có thể bỏ Tư Mẫn để cưới em được. Xuân Nha, anh đã nói rõ rồi, người anh yêu là Tư Mẫn, anh không thể nào cưới em.”
“Vậy anh còn nói sẽ đứng ra vì tôi để làm gì?” Trình Xuân Nha cười khổ: “Anh đã không định cưới tôi, vậy anh lấy tư cách gì mà muốn giải quyết chuyện thay tôi?”
“Để tôi nói thật cho anh biết, không phải gia đình ép tôi mà là chính tôi đồng ý lấy Nguyên Trác Viễn.”
“Tại sao?” Nguyên Hồng Đào không thể tin nổi: “Xuân Nha, em đừng gạt anh. Em thích anh, sao có thể đi lấy người khác? Nhất là đối phương còn là người tàn tật có hai đứa con riêng.”
“Thì sao?” Trình Xuân Nha khóc càng thảm hơn: “Tôi thích anh thật, nhưng anh đâu còn thích tôi nữa.”
“Với lại, quan trọng hơn là tôi đã không còn trong sạch nữa. Nếu phải nói ai không xứng với ai, thì người không xứng phải là tôi không xứng với anh ấy.”
“Nguyên Hồng Đào, anh đi đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Tôi tuy nông nổi mà trao thân cho anh, nhưng tôi không phải loại phụ nữ lăng nhăng.”
“Tôi đã đồng ý gả cho Nguyên Trác Viễn, vậy tôi sẽ làm tốt bổn phận người vợ, tuyệt đối không để chồng mình mang tiếng xấu.”
“Em đã không còn trong sạch, vậy khi em gả cho Nguyên Trác Viễn rồi, em định làm sao đây?” Nguyên Hồng Đào gần như quát lên.
Trong lòng hắn như bị ngọn lửa đốt cháy, rất muốn bùng nổ.
“Vì vậy tôi mới đồng ý cưới anh ấy.” Trình Xuân Nha nói: “Chính vì tôi không còn trong sạch, mà hoàn cảnh của anh ấy cũng đặc biệt, sau khi kết hôn chắc chắn anh ấy sẽ không chê tôi.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc