Trình Xuân Nha tất nhiên là gật đầu, cùng mấy em gái rời khỏi đó.
Hầy, thật đáng tiếc.
Ban đầu cô còn tưởng có thể nhân cơ hội này hợp lý hóa chuyện mình biết chữ, không ngờ lại thành ra thế này.
Nhưng nếu lần nào đến cũng phải chịu cảnh ghê tởm như vậy thì cô cũng không tội gì mà chui đầu vào, dù sao cô cũng không muốn cứ mãi bị làm cho buồn nôn.
Sau khi mấy chị em Trình Xuân Nha rời đi, không lâu sau trong đám người cũng có người lục tục bỏ về, nhất là mấy thanh niên vừa rồi đứng ra mắng Nguyên Hồng Đào.
Sắc mặt Nguyên Hồng Đào càng lúc càng đen.
Giỏi lắm, quả nhiên bọn họ có ý với Xuân Nha. Bọn họ định làm gì? Muốn nhân cơ hội này để ghi điểm trong lòng Xuân Nha sao?
Trong lòng Mục Tư Mẫn cũng rất khó chịu.
Cục diện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta, đặc biệt là vẻ mặt của Nguyên Hồng Đào lúc này.
Đàn ông đúng là một lũ cặn bã.
Sao vậy, chẳng lẽ hắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ Trình Xuân Nha?
...
Chuyện tối hôm qua đúng là làm Trình Xuân Nha ghê tởm đến mức buồn nôn, chỉ là đến sáng hôm sau, tâm trạng của cô lại tốt lên ngay lập tức.
“Anh Nguyên, thật... thật vậy sao? Anh thật sự đồng ý cưới em?” Trình Xuân Nha kích động nhìn Nguyên Trác Viễn.
“Ừ.” Nguyên Trác Viễn gật đầu: “Cha mẹ anh sẽ nhờ bà mối sang nhà em nói chuyện trong hai ngày tới.”
“Anh Nguyên, cảm ơn anh, cảm ơn anh. Từ hôm nay trở đi anh chính là ân nhân tái sinh của em. Anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt.”
“Anh cũng phải cảm ơn em.” Nguyên Trác Viễn nói rất nghiêm túc: “Em yên tâm, anh cũng sẽ đối xử tốt với em. Tuy anh không thể mang đến cho em cuộc sống sung túc, nhưng anh đảm bảo sẽ không để em phải chịu ấm ức.”
“Ừ, em tin anh.” Mắt Trình Xuân Nha đỏ lên: “Cho dù trước đây em không giao tiếp với anh nhiều, nhưng em tin nhân phẩm của anh. Chỉ dựa vào việc anh chịu đồng ý kết hôn với em đã có thể khẳng định anh là người tốt.”
“Nhưng sau khi chúng ta kết hôn, có khả năng phải phân gia ra ở riêng, em cần chuẩn bị tâm lý trước.” Nguyên Trác Viễn hơi áy náy nói.
Với tình hình của anh ta hiện giờ, nếu lập hộ riêng thì cuộc sống của Trình Xuân Nha chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
“Không sao.” Trong lòng Trình Xuân Nha vui mừng muốn điên rồi: “Chỉ cần anh chịu cưới em, phân gia thì tách thôi, không có vấn đề gì cả.”
Trời ơi, đúng là ngoài dự đoán. Phân gia càng tốt chứ sao!
Tách ra rồi, đời sống sau này chẳng phải cô muốn thế nào thì thế ấy à?
Nguyên Trác Viễn cũng nở một nụ cười hiếm thấy. Có vẻ như cưới Trình Xuân Nha thật sự là một quyết định đúng đắn.
Cha mẹ Nguyên Trác Viễn còn sốt ruột hơn anh ta nghĩ, ngay buổi trưa hôm đó đã mời được bà mối sang nhà họ Trình.
Nếu là trước đây mà nghe nhà họ Nguyên đến dạm hỏi, nhà họ Trình nhất định sẽ đòi sính lễ lớn.
Dù sao Nguyên Trác Viễn là một người tàn tật lại góa vợ, muốn cưới con gái còn trong trắng nhà họ Trình thì tiền sính lễ chắc chắn phải cao ngất ngưởng.
Nhưng bây giờ nhà họ Trình hoàn toàn không có tâm tư nghĩ tới sính lễ nữa, chỉ mong nhanh chóng gả Trình Xuân Nha đi cho xong.
Vì vậy chỉ cần Trình Xuân Nha đỏ mặt gật đầu một cái, nhà họ Trình liền lập tức cùng cha mẹ Nguyên Trác Viễn định ra hôn sự, thậm chí còn không cần sính lễ.
Điều này làm cha mẹ Nguyên Trác Viễn giật mình.
Chẳng lẽ Trình Xuân Nha có vấn đề gì che giấu sao? Nếu không thì nhà họ Trình làm sao lại khác thường đến vậy?