Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 14: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Mà kiểu bạch liên hoa như vậy chính là thứ dễ kích thích bản năng bảo vệ của đàn ông nhất.
Quả nhiên, lập tức có nam thanh niên đứng dậy nói giúp cô.
“Nguyên Hồng Đào, anh còn coi mình là người trong thôn này không? Anh lớn lên cùng Xuân Nha, bây giờ lại hùa theo người ngoài bắt nạt cô ấy?”
“Đúng đó. Giống như Hạ Nha vừa nói, vẻ mặt xem thường của đồng chí Tiêu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bọn tôi không nhìn thấy sao? Dựa vào đâu mà bắt Xuân Nha phải xin lỗi cô ta?”
“Nguyên Hồng Đào, mọi người đều biết anh thích đồng chí Mục, nhưng anh muốn nịnh đồng chí Mục thì cũng không thể để Xuân Nha chịu ấm ức như vậy chứ!”
Sắc mặt Nguyên Hồng Đào lập tức đen lại.
Mấy người này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ ai cũng thích Xuân Nha.
Nghĩ kỹ lại cũng không phải không có khả năng. Từ nhỏ đến lớn, Trình Xuân Nha luôn là cô gái được đám con trai trong thôn thích nhất.
Khi còn bé chơi trò cưới vợ, đám con trai trong thôn ai cũng tranh nhau làm chú rể của Xuân Nha.
Nếu ngày đó không phải hắn ra tay nhanh...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyên Hồng Đào lại càng khó coi hơn. Dù sao bây giờ hắn đã không cần Xuân Nha nữa.
“Mọi người yên lặng một chút.” Mục Tư Mẫn vội đứng ra hòa giải: “Xem ra là lỗi của tôi, tôi không nên đề nghị đồng chí Trình xin lỗi Tiêu Hạ.”
“Đồng chí Trình, tôi xin lỗi cô, mong cô bỏ qua cho sự lỗ mãng vừa rồi của tôi.”
“Đồng chí Mục không cần xin lỗi tôi.” Trình Xuân Nha vừa lau nước mắt vừa nói: “Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì to tát, nhưng Đồng chí Mục lại cứ một mực muốn thay đồng chí Tiêu quyết định, bắt tôi xin lỗi cô ấy.”
“Cách làm đó không chỉ khiến tôi khó xử mà cũng khiến đồng chí Tiêu khó xử. Người khác sẽ không thấy đồng chí Mục làm sai, chỉ cảm thấy đồng chí Tiêu quá đáng, xem thường người khác chưa đủ, còn vô lý bắt người ta xin lỗi mình.”
Trong lòng Tiêu Hạ thoải mái hơn hẳn, nhìn Trình Xuân Nha cũng thuận mắt hơn.
Đúng là như vậy, cô ta vốn chẳng nói gì nghiêm trọng, thế mà lại bị kéo vào thành kẻ xấu, toàn bộ việc tốt đều để Mục Tư Mẫn chiếm, còn bản thân cô ta thì biến thành người chấp nhặt, gây chuyện.
“Xuân Nha, cô đừng không biết ơn lòng tốt của người khác như vậy.” Nguyên Hồng Đào vẫn phải đứng ra nói đỡ cho Mục Tư Mẫn: “Tư Mẫn cũng vì nghĩ cho cô, chỉ là cách làm hơi không ổn. Bây giờ cô ấy đã xin lỗi cô rồi, sao cô còn phải làm quá lên như vậy?”
Ánh mắt Trình Xuân Nha đầy vẻ không thể tin nổi, nước mắt lại rơi xuống như bị đả kích nặng nề, trông thật khiến người ta thấy xót xa.
Kiểu bạch liên hoa yếu ớt thế này luôn là vũ khí lợi hại nhất để đối phó đàn ông.
Quả nhiên đám đàn ông trong phòng lại xót ruột thêm lần nữa.
“Nguyên Hồng Đào, anh quá đáng rồi đấy. Anh muốn làm vui lòng đồng chí Mục là chuyện của anh, nhưng không có nghĩa là anh được quyền dựa vào đó mà bắt nạt Xuân Nha.”
“Đúng. Chúng tôi trước giờ rất nể anh, nhưng nếu anh vì lấy lòng phụ nữ mà để người trong thôn chịu ấm ức, vậy anh sẽ bị mọi người coi thường.”
“Hồng Đào, Xuân Nha là người hiền lành thế nào anh không biết sao? Anh đối xử với cô ấy như vậy, lương tâm anh chịu nổi à?”
“Chị, mình đi về thôi.” Trình Hạ Nha nắm tay chị gái: “Sau này chúng ta không tới cái lớp xóa mù chữ chết tiệt này nữa, học có mấy chữ mà còn phải chịu người ta bắt nạt.”
“Đúng đó chị, mình về đi. Sau này không đến đây nữa.” Trình Thu Nha và Trình Đông Nha vội phụ họa.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc