Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 13: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
Trình Xuân Nha ra vẻ vô cùng nghiêm túc học tập như một học trò khao khát kiến thức, điều này khiến Mục Tư Mẫn liếc mắt, trong lòng cười lạnh. 
Giả bộ cũng ra trò đấy, không biết có học vào được chút nào không.
"Đồng chí Trình Xuân Nha, mời cô đứng dậy đọc phát âm mấy chữ tôi vừa dạy." Mục Tư Mẫn đột nhiên điểm danh.
"Thôi nào Tư Mẫn, đừng làm khó đồng chí Trình Xuân Nha." Nữ thanh niên trí thức Tiêu Hạ cười nói: “Cô mới dạy hai lượt đã bắt người ta đọc đúng, chẳng phải là ép quá sao?"
"Dù sao đồng chí Xuân Nha lớn tuổi hơn bọn trẻ, khả năng học không thể so với học sinh tiểu học được."
Đây là lời xem thường trắng trợn.
Mọi người đều cười ầm lên, trừ ba em gái của Trình Xuân Nha. Đương nhiên cũng trừ luôn tên tra nam Nguyên Hồng Đào.
Trong lòng Nguyên Hồng Đào thấy cực kỳ khó chịu.
Cho dù bây giờ hắn không còn yêu Trình Xuân Nha nữa nhưng vẫn không chịu được cảnh người khác mang cô ra cười nhạo.
Mặt Trình Xuân Nha đỏ bừng, cô giả vờ tỏ ra vừa xấu hổ vừa phẫn uất.
Ngay sau đó, cô làm như gom hết can đảm, đứng dậy nói: “Đồng chí Tiêu, tôi biết người nông thôn chúng tôi không lanh lợi bằng các cô cậu ở thành phố, nhưng người nông thôn không phải ai cũng có đầu óc chậm chạp.”
“Những chữ đồng chí Mục vừa dạy tôi đều nhớ hết. Hơn nữa tôi tin không chỉ mình tôi mà những người chưa biết chữ ở đây cũng đều nhớ rồi.”
Không khí trong phòng lập tức yên lặng, chẳng ai cười nổi nữa.
Đúng là như vậy.
Đồng chí Tiêu coi thường Trình Xuân Nha, chẳng phải cũng là đang gián tiếp coi thường tất cả bọn họ sao?
“Cô nói linh tinh gì vậy, tôi đâu có nói như thế.” Tiêu Hạ tức đến đỏ bừng mắt: “Đúng là oan uổng chết người. Rõ ràng tôi là đang nghĩ cho cô, vậy mà lại bị đồng chí Trình hiểu lầm thành như thế.”
“Nếu sớm biết đồng chí Trình là người như vậy thì vừa rồi tôi đã không xen vào nói giúp nữa.”
“Thôi đi, cô tưởng mọi người đều mù hết chắc?” Trình Hạ Nha tính tình chua ngoa lập tức phản kích: “Vẻ mặt cô xem thường chị tôi lộ rõ như vậy, coi như tất cả bọn tôi không nhìn thấy à?”
“Các người bắt nạt người khác quá đáng.” Tiêu Hạ vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Các người ỷ mình là người trong thôn nên bắt nạt thanh niên trí thức chúng tôi từ thành phố xuống.”
“Được rồi Tiêu Hạ, cậu nói vậy hơi quá rồi.” Mục Tư Mẫn lên tiếng: “Tôi đến thôn này chưa lâu nhưng cũng đủ hiểu người trong thôn rất chất phác, không giống những nơi khác bài xích thanh niên trí thức xuống nông thôn.”
Tiêu Hạ tức muốn phát điên, tới hôm nay cô ta mới nhận ra Mục Tư Mẫn thật sự là người rất biết diễn.
Nghe xem những lời này kìa, rõ ràng là giẫm cô ta xuống để nâng mình lên, lấy lòng tất cả mọi người.
Cô ta lại không thể cãi lại, nếu không chẳng phải là tự nhận mình chê dân trong thôn không chất phác sao?
Ánh mắt Nguyên Hồng Đào nhìn Mục Tư Mẫn đầy tự hào. Không hổ là người hắn thích, cách nói năng và tầm nhìn đều rất khác.
“Đồng chí Trình, hay là cô xin lỗi Tiêu Hạ một tiếng đi.” Mục Tư Mẫn nhìn sang Trình Xuân Nha: “Lời Tiêu Hạ vừa nói thực ra không có ý gì xấu, là đồng chí Trình nghĩ nhiều nên hiểu lầm, tôi nghĩ đồng chí Trình nên xin lỗi Tiêu Hạ.”
“Xuân Nha, cô xin lỗi đồng chí Tiêu đi.” Nguyên Hồng Đào đương nhiên phải phụ họa Mục Tư Mẫn, cho dù trong lòng hắn cũng biết rõ vừa rồi Tiêu Hạ xem thường Xuân Nha.
“Tôi... tôi...” Nước mắt Trình Xuân Nha lại lấp lánh, bộ dạng như đóa bạch liên hoa yếu đuối.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc