Đêm khuya, Hứa Uyển bật đèn phòng ngủ, cuộn chăn nhét gọn vào tủ, chuẩn bị đi ngủ.
Âm phong nổi lên, lòng người ngứa ngáy, ngươi bò giường ngươi, ta ngắm ŧıểυ tình lang của ta.
Thế nhưng chẳng biết do hồi hộp quá hay đèn sáng quá chói mắt, Hứa Uyển trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được. Nhắm mắt suốt hai tiếng đồng hồ vẫn tỉnh như sáo, cô đành lôi điện thoại ra lướt, hy vọng lướt chán sẽ buồn ngủ. Ai dè lướt đến tận 3 giờ sáng mà cơn buồn ngủ chẳng thấy đâu, chỉ thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi do đêm hè oi bức. Mấy lọn tóc dính bết trên cổ, áo ngủ bám vào da, bất đắc dĩ cô đành phải đi tắm lần nữa.
Hứa Uyển cởi áo bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Dòng nước ấm xối ào xuống, chảy từ bầu ngực hồng hào đầy đặn men theo cái bụng phẳng lì, rồi tụ lại nơi tư mật mịn màng không một sợi lông. Dầu gội hương đào ngọt ngào đánh ra một lớp bọt dày trên mái tóc, cô ngửa mặt lên, để dòng nước cuốn trôi bọt. Dòng nước màu trắng đục chảy xuống nền, xoáy tròn quanh lỗ thoát nước rồi biến mất.
"Rẹt—"
Một tiếng rè khẽ vang lên, giống như dây tóc bóng đèn bị đứt, cả phòng tắm lập tức chìm vào bóng tối. Hứa Uyển cảm thấy lành lạnh. Cô vặn nước nóng hơn nhưng vô ích, nhiệt độ trong phòng vẫn tụt xuống thấp bất thường.
Cô đã đoán ra rồi, bình tĩnh chờ đợi.
Chờ đến khi xả sạch nước, xung quanh vẫn yên tĩnh. Đợi thêm một lát, cô khẽ thở dài, tắt vòi nước, dùng khăn tắm quấn quanh người, đứng im chờ xem "đối phương" sẽ làm gì tiếp theo.
Quả nhiên, như được khích lệ, bàn tay lạnh lẽo rụt rè chạm vào má cô. Hứa Uyển mỉm cười, dịu dàng cọ mặt vào lòng bàn tay ấy, y như mèo con nũng nịu với chủ nhân. Bầu không khí dần trở nên mờ ám, nhưng cô lại lạnh đến mức phải hắt hơi một cái thật nhỏ. Gió âm lập tức tan biến, nhiệt độ ấm dần lên. Hứa Uyển bật cười bất lực, lau khô tóc rồi rời phòng tắm.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, sắp đến ngày Hứa Uyển phải nhập học.
Đêm đó, Lâm Văn Du lững thững bước đến trước cửa phòng ngủ, xuyên qua cánh cửa gỗ chạm hoa đóng kín, lặng lẽ tiến vào bên trong. Căn phòng thoang thoảng hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ, càng đến gần giường mùi hương ấy càng đậm.
Dưới ánh trăng, cậu chăm chú nhìn cô gái đang say ngủ trên giường. Tấm ga giường màu xanh ngọc in hoa hồng trắng bao bọc lấy cô gái như tiên hoa, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Hứa Uyển dường như đang nằm mơ, miệng khẽ thầm thì điều gì đó, gò má phiếm hồng khiến gương mặt càng thêm mê hoặc. Lâm Văn Du không nhịn được, nhẹ nhàng leo lên giường, hai tay chống hai bên người cô, cúi xuống lắng nghe: "Ưm... Du Du..."
Cô đang gọi tên cậu!
Cậu nhớ lần đầu gặp Hứa Uyển là khi cô mới 4 tuổi, là một cục bột hồng hào bắt chước người lớn gọi cậu là "Du Du", gọi suốt mười mấy năm không đổi. Đến khi lớn lên, muốn sửa cũng không được nữa.
"Uyển Uyển, sau này gọi anh là Văn Du ca ca nhé."
Cô bé phụng phịu: "Không muốn! Gọi bao năm rồi, tự nhiên đổi làm gì? Hơn nữa, gọi Du Du nghe đáng yêu mà!"
Lâm Văn Du cười khổ, con trai cần đáng yếu làm gì? Chỉ cần em đáng yêu là đủ rồi.
Sau khi thành hồn ma, đáng lẽ cậu phải đi đầu thai cùng bố mẹ. Nhưng vì lòng vẫn còn vấn vương muốn gặp lại cô một lần, cậu đã ở lại. Dù vậy, linh hồn yếu ớt của cậu chỉ có thể quanh quẩn trong thành phố nhỏ này, lang thang vô định suốt ba năm trời.
Mấy ngày trước, lần theo mùi hương đặc trưng của Hứa Uyển, cậu tìm thấy cô, thấy rồi nhưng lại chẳng nỡ rời đi. Hình bóng cô cứ cháy rực trong đầu cậu suốt ngày đêm, nỗi nhớ nhung yêu thương sâu đậm đến mức đôi mắt cậu đỏ hoe. Cậu tự nhủ chỉ lặng lẽ ở cạnh cô một thời gian, đợi đến khi cô có người thương rồi cậu sẽ rời đi, sẽ không để cô phát hiện ra mình.
Nhưng kế hoạch sao bằng nổi lòng người. Lâm Văn Du đã đánh giá thấp sức mạnh của chấp niệm, đêm xuống, cậu lại không khống chế được, biến sự bảo vệ âm thầm thành cơn ác mộng.
Hệ thống: Cứ coi như một giấc mộng, dù tỉnh dậy vẫn thấy xúc động...
"Ưm... Du Du... Ưm a..."
Hơi thở Hứa Uyển ngày càng gấp gáp, giọng nói xen lẫn chút nghẹn ngào. Lâm Văn Du vội cúi xuống, thì thầm dỗ dành: "Uyển Uyển, anh đây."
Được đáp lại, giọng cô càng thêm ngọt ngào, pha chút run rẩy:
"Ư a... Du Du..."
Một tràng âm thanh ướt át vang lên, đột nhiên cô kẹp chặt hai chân vào chăn mỏng, cong người lên, cổ ngỗng ngửa ra sau, cắn chặt môi dưới không phát ra âm thanh. Lâm Văn Du nhìn vệt nước giữa hai chân cô mà mặt đỏ bừng, nhất thời luống cuống không biết phải làm sao, cứ mãi nhìn vào chỗ chăn ướt mà không hề phát hiện Hứa Uyển đã mơ màng mở mắt.
Dưới ánh trăng, cô cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt chàng trai cách mình chỉ vài phân, vẫn là dáng vẻ tuấn tú dễ thương năm 18 tuổi như trong tấm ảnh trên bia mộ, chỉ là da quá trắng, phảng phất sắc xanh xám.
Cô đưa tay nắm lấy cổ tay cậu. Lâm Văn Du giật mình, định biến mất, nhưng lại thấy đôi mắt cô chứa đầy hình bóng mình, long lanh ánh nước như hồ thu, yếu ớt đến mức khiến người ta không nỡ dứt ra.
"Du Du, em nhớ anh quá..."
Giọng nói nghẹn ngào đầy thương nhớ, nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: "Đi đâu đó~ Ở lại chút nữa đi~"
Hệ thống: Cô xem Đức Vân Xã nhiều quá đấy!
Mà Lâm Văn Du ngây thơ không nhìn thấu "nội tâm hổ báo" của người thương, chỉ cảm động đến rưng rưng. Sau vài giây do dự, cậu mềm lòng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang giữ tay mình.