Làn gió âm u cứ luẩn quẩn không tan. Tấm chăn từ từ phồng lên một cục, Hứa Uyển cảm nhận rõ một bàn tay lạnh buốt đột ngột nắm lấy cổ chân mình. Trong phòng vẫn tối om và tĩnh lặng, không hề có hơi thở của người thứ hai. Cô chỉ có thể dựa vào hình dáng nhô lên của chăn và cảm giác lạnh lẽo đang mò mẫm dọc hai chân mình mà đoán ra, có kẻ đã chui từ cuối giường vào trong chăn, chầm chậm từng chút từng chút bò lên, bàn tay sắp chạm vào đùi trong của cô.
Hứa Uyển thần kinh căng như dây đàn, tim đập dồn dập, nhịp thở bắt đầu rối loạn. Trong bóng tối, nỗi sợ hãi trước điều chưa biết dần dần biến chất, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưng phấn lặng lẽ tràn ngập trong máu huyết, khiến bụng dưới cô tê dại co thắt, một dòng dịch ẩm ướt chảy ra, hằn dấu vết lên chiếc qυầи ɭóŧ ren trắng. Hứa Uyển căng thẳng đợi kẻ dưới chăn tiếp tục bò lên, mặt đối mặt với mình. Nhưng đợi một hồi, kẻ đó vẫn im lìm không chịu nhúc nhích, đầu không ló ra. Hai tay hắn đặt lên đùi cô, da thịt non mềm trần trụi lạnh buốt. Váy ngủ bị hắn cọ tới cọ lui đã xốc lên tận hông, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt. Nhìn độ phồng của chăn, có thể thấy nó đang nằm sấp giữa hai chân cô, đầu cúi thấp bất động, như thể đã phát hiện ra tình trạng bất thường chỗ hạ thân cô.
Hơi thở Hứa Uyển ngày càng gấp, gương mặt tinh xảo nhuốm sắc hồng e ấp, vệt ướt giữa hai đùi càng lúc càng lan rộng, thấm hết ra ngoài qυầи ɭóŧ, hương thơm thiếu nữ thoang thoảng tỏa ra dưới chăn. Cuối cùng không nhịn được, cô cắn môi, cất giọng khẽ rêи ɾỉ: "Ưm…"
Không khí dường như đông cứng lại, tấm chăn phồng lên đột ngột xẹp xuống, luồng âm khí biến mất, nhiệt độ trong phòng dần ấm kên. Hứa Uyển thử cử động chân, phát hiện đã có thể di chuyển, liền thầm cười nhạo trong lòng: "Hơ, chỉ thế thôi à?"
"Tên quỷ này có thân phận gì thế? Cảm giác... Quá mất mặt rồi. Rình rập giữa đùi tôi hai đêm liền là muốn làm gì? Hồn ma dưới háng?"
Hệ thống cạn lời: "… Thân phận mục tiêu công lược cần ký chủ tự mình khám phá, nhưng cô yên tâm, khi còn sống hắn rất đứng đắn."
"Được rồi." Hứa Uyển cũng chẳng ngờ nhiệm vụ công lược 18+ còn kèm thêm trò giải đố. Ở thế giới này, cô sống rất điệu thấp, dù nhan sắc nổi bật, thành tích học tập xuất sắc khiến cô được nhiều người để ý, nhưng cô đối xử với người khác luôn ôn hòa. Quan hệ với gia đình tuy lạnh nhạt nhưng chưa từng xung đột. Thế nên khả năng bị "Hồn ma dưới háng" trả thù có thể loại bỏ.
Hệ thống: Hồn ma dưới háng cái gì?! Nam chính không cần mặt mũi sao?!”
Hứa Uyển tiếp tục suy đoán, chỉ còn lại hai khả năng, nếu không phải là "địa phược linh" (linh hồn bị trói buộc ở khu vực nhất định), thì cũng là có mục đích gì đó với cô. Nhưng căn nhà này có lai lịch sạch sẽ, mấy năm nay bỏ trống không cho thuê, lúc trước cô cũng ở đây 16 năm mà chẳng thấy gì dị thường. Thế thì chỉ còn khả năng thứ hai, hắn tới tìm cô. Vậy rốt cuộc cô có thứ gì khiến quỷ bám theo? Chẳng lẽ là trí tuệ siêu phàm và nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này?!
"A!!!" Hệ thống hét lên: "Cô có biết ngượng không đấy? Dừng cái suy nghĩ nguy hiểm đó lại! Lục ký ức của cô đi, có manh mối đó... Ơ…" Hệ thống vội vàng ngậm miệng, nhưng những gì cần nói cũng nói rồi.
"Haha, cảm ơn đã nhắc nhở." Hứa Uyển đắc ý, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Tội nghiệp hệ thống non nớt, ra xã hội thể nào cũng bị người ta lừa bán, không khéo còn đếm tiền giúp người ta.
*****
Sáng hôm sau, Hứa Uyển thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Cô mặc váy liền thân màu đen kiểu cổ điển, eo thắt nơ, tà váy xòe tôn lên dáng vẻ thuần khiết mà thanh nhã. Mái tóc dài đen mượt buông xõa sau lưng, khuôn mặt trắng ngần không cần điểm trang vẫn đẹp nao lòng, khiến người ta phải thốt lên: "Một cô gái xinh xắn như vậy! Đáng tiếc, tâm tư có hơi... lệch lạc…"
Ăn xong bát cháo yến mạch sữa, tranh thủ lúc sáng sớm mát mẻ, cô bắt xe buýt ra nghĩa trang ngoại thành. Hôm nay không phải Tết Thanh Minh, nghĩa trang rất vắng. Từng hàng bia mộ sừng sững, im lìm giữa khoảng sân rộng, xung quanh trồng đầy tùng bách và liễu. Cô đi dọc con đường lát đá, thỉnh thoảng mới nhìn thấy lác đác vài người đứng lặng bên mộ.
Hứa Uyển dừng trước mộ bia ghi tên một cặp vợ chồng, đặt lên một bó cúc trắng:
"Chú thím, lâu rồi không gặp. Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm hai người."
Rồi cô bước sang ngôi mộ kế bên, đặt xuống một đóa hồng trắng. Chủ nhân ngôi mộ tên Lâm Văn Du, con trai duy nhất của đôi vợ chồng kia. Ảnh trên bia đã hơi phai màu vì gió sương, gương mặt thiếu niên tuấn tú, đôi mắt to tròn long lanh hơi xếch lên, sống mũi cao, đôi môi mỏng phớt hồng như cánh hoa, mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên lòa xòa như nhung, hai má còn vương chút phúng phính trẻ con, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Hứa Uyển trong đầu "ồ" lên một tiếng đầy hứng thú: "Thì ra đây là ŧıểυ đáng yêu tối qua ngồi ngoan giữa hai chân mình."
"Cô bỏ qua cái chuyện giữa hai chân đó giùm đi được không?!" Hệ thống sắp không giữ nổi danh dự cho nam chính rồi, dù vậy nó vẫn phải thông báo: "Chúc mừng ký chủ, tìm ra thân phận thật sự của mục tiêu công lược..."
Dùng phép loại trừ để xác định mục tiêu không khó. Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Uyển đã lục lại kỹ ký ức. Người quen đã mất chỉ có nhà Lâm Văn Du. Ba năm trước, gia đình họ đi du lịch không may gặp tai nạn xe cộ, khi ấy cô vừa vào cấp 3 ở thành phố M, nghe tin xong khóc đến ngất đi, còn sốt cao xin nghỉ mấy ngày liền. Lâm Văn Du là hàng xóm kiêm anh trai nhỏ mà cô thầm thương trộm nhớ từ khi còn bé. Người mất rồi, cô vẫn không quên được, ba năm trôi qua cậu ấy vẫn là ánh trăng sáng trong lòng cô. Cô nhớ hồi tiễn biệt, hai người từng đứng dưới gốc cây long não trước nhà hứa hẹn, đợi tốt nghiệp cấp 3 xong sẽ ở bên nhau.
Đáng tiếc, lời hẹn chưa thành, người đã chẳng còn.
Bám theo cô chắc chắn là Lâm Văn Du, không thể là cha mẹ cậu được. Hai người họ tình cảm tốt đẹp, chẳng có lý do nào...
Nghĩ đến hồn ma quấn quýt lại có gương mặt ngoan ngoãn đến vậy, ánh mắt Hứa Uyển lấp lánh vui vẻ: "Dễ thương quá, muốn…"
Hệ thống hoảng hốt ngăn lại: "Không, cô không muốn! Không được nghĩ bậy bạ ở nghĩa trang!! Cô là mỹ thiếu nữ, không phải ông chú háo sắc!"
Giải đố xong, tâm trạng Hứa Uyển vô cùng tốt. Cô cười nói với hệ thống: "Xem đây, tối nay tôi sẽ đối chất trực diện với Du Du!"
Hệ thống: … Xin mời bắt đầu màn biểu diễn của cô.