Xuyên nhanh: Oán khí dày đặc

Chương 2: Tiểu trúc mã chết trẻ X Hoa hậu giảng đường thể chất thuần âm (1)

Trước Sau

break

Mùa hè ở thành phố L vừa nóng bức vừa ẩm ướt. Hứa Uyển xách theo một túi rau củ quả không nặng lắm, bước đi dưới bóng râm rợp mát trong khu dân cư.

Trên những tán cây, ve sầu vẫn không ngừng kêu râm ran, càng khiến không khí oi bức thêm phần khó chịu. Dù cô đi không nhanh, dù luôn đi trong bóng râm, cả người cô vẫn ướt đẫm mồ hôi. Một giọt mồ hôi từ thái dương chậm rãi lăn xuống cằm, làm cho khuôn mặt vốn trắng trẻo của cô càng thêm ửng hồng, tựa như một quả đào chín vừa hái còn đọng sương sớm.

Về tới nhà, Hứa Uyển cất thực phẩm vào tủ lạnh, lấy ra một chai nước cam, mở điều hòa phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa. Cô tu một ngụm mát lạnh, bắt đầu sắp xếp ký ức về thân phận hiện tại.

Ở thế giới này, cô vẫn tên là Hứa Uyển, 19 tuổi, tân sinh viên năm nhất của Đại học L. Hai hôm trước cô vừa chuyển đến từ thành phố M, sống tại căn nhà cũ của gia đình, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống đại học. Ngôi nhà rộng rãi, sang trọng giờ chỉ có một mình cô, không khí yên tĩnh đến trống trải, nhưng cô chẳng bận tâm. Dù sao cũng thoải mái hơn việc bốn người chen chúc trong ký túc xá, vừa không điều hòa, lại không được dùng đồ điện. Đó mới là ác mộng thật sự!

Căn nhà này là nhà cũ của gia đình cô trước đây. Năm cô 16 tuổi, cha mẹ vì công việc nên chuyển cả nhà đến thành phố M. Cuộc sống hối hả, phồn hoa tại thành phố M dần dần làm xáo trộn sự yên bình của gia đình nhỏ. Cha mẹ cô mâu thuẫn ngày càng nhiều, cãi vã ngày một gay gắt hơn, cuối cùng cũng ly hôn. Sau đó họ có gia đình mới, con cái mới, quan tâm dành cho Hứa Uyển cũng dần ít đi. Nhưng cô vẫn giữ thái độ bình thản, chưa từng oán trách.

Cô ở với cha. Ngày có kết quả thi đại học, ngoài cô ra chẳng ai nhớ tới. Trong phòng khách rộng lớn, cha và gia đình mới vui vẻ bàn chuyện chuẩn bị cho cậu em trai nhỏ đi trại hè. Còn cô thì lặng lẽ ngồi trong phòng ngủ nhỏ hẹp của mình, hồi hộp nhấn F5 trên trang tra cứu điểm thi.

Đại học L vốn có điểm chuẩn rất cao, cô tự tin nhưng vẫn cực kỳ bồn chồn lo lắng. Khi điểm số cuối cùng hiện ra, cô khẽ mỉm cười nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng có thể trở về, cô không còn là người dư thừa trong cái gia đình này nữa. Cô yêu thành phố L, vì nơi đó lưu giữ những ký ức ấm áp của cô.

Sắp xếp xong suy nghĩ, Hứa Uyển xỏ đôi dép mềm mại bước vào phòng tắm. Tắm xong, cô trần trụi đứng trước gương đánh giá cơ thể mình. Làn da trắng mịn căng bóng, dáng người cao ráo khoảng 1m72, núm vυ" màu hồng nhạt xinh xắn trên đôi gò bồng đảo căng tròn ít nhất cũng cup D, vòng eo thon nhỏ vừa vặn một vòng tay, ẩn giấu giữa đôi chân dài miên man là nhụy hoa kiều diễm thẹn thùng. Gương mặt trái xoan tinh xảo, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi căng mọng như cánh hoa hồng, đôi mắt phượng lạnh nhạt, cả người như đóa u lan kiêu sa ở sơn cốc, đẹp đến mức khiến người ta không dám vấy bẩn.

Ra khỏi phòng tắm đã gần 6 giờ rưỡi tối. Hứa Uyển mặc chiếc váy ngủ cotton trắng đơn giản, vào bếp nấu bữa tối. Tay nghề nấu nướng của cô không quá xuất sắc, cô tự nấu cho mình một bát mì trứng cà chua đơn giản. Vị chua ngọt của cà chua, trứng mềm quyện với sợi mì thanh nhẹ, rất hợp khẩu vị ngày hè. Ăn xong, cô rửa bát, đánh răng, chơi điện thoại một lúc rồi đi ngủ.

Căn nhà này đã gần bốn mươi năm tuổi, là tài sản ông nội để lại. Nhà xây theo phong cách châu Âu, nội thất toàn gỗ óc chó sẫm màu, hoa văn chạm khắc tinh xảo. Bên cạnh bộ sofa đen bóng là chiếc đồng hồ quả lắc kiểu cổ. Trong đêm khuya vắng lặng, tiếng kim giây tích tắc vang vọng khắp nhà.

Nửa đêm, khi vạn vật chìm trong giấc ngủ. Trong căn phòng tối đen, Hứa Uyển nằm ngửa trên chiếc giường công chúa màu trắng, đắp tấm chăn mỏng, hai tay đan ngay ngắn trước ngực, trông chẳng khác gì cô công chúa ngủ trong rừng. Đang say giấc nồng, cô bỗng cảm thấy hai chân mình cứng đờ, định xoay người đổi tư thế thì cả cơ thể như bị liệt, đến cánh tay cũng không nhúc nhích nổi. Nửa tỉnh nửa mê, cô lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy trên giường có thêm một cái bóng đen. Hai chân cô bị tách ra thành góc 60 độ, giữa hai chân có người đang quỳ, nhìn cô chằm chằm. Trong bóng tối, cô không thấy rõ diện mạo, nhưng ánh mắt kia mang lại khiến da đầu cô tê dại. Cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội, cô chẳng phân nổi đâu là thực đâu là mộng, cuối cùng đành nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Hứa Uyển tỉnh dậy, vươn vai một cái liền nghe xương cốt kêu răng rắc. Kiểm tra sơ qua cơ thể, thấy không có gì bất thường, cô nhếch môi cười khẽ: "Bắt đầu rồi sao? Xem ra thế giới này đúng là có yếu tố linh dị thật."

Cô không tin chuyện đêm qua chỉ là mơ.

Rửa mặt thay đồ xong, cô hẹn mấy người bạn đi chơi, ăn uống, mua sắm suốt cả ngày, đến tối mới về.

Đêm đó, vì mệt rã rời sau một ngày dạo phố cộng với đêm qua ngủ không ngon, Hứa Uyển nhanh chóng thiếp đi. Giữa đêm, cô bỗng cảm thấy bàn chân lạnh ngắt như có gió lùa, hơi lạnh như rắn quấn lấy đôi chân thon dài dưới váy ngủ, khiến cô lạnh run giữa mùa hè nóng bức. Cô cau mày định nhấc chân kéo chăn, nhưng lại phát hiện mình tiếp tục bị "liệt". Cơn buồn ngủ bay biến, cô hé mắt quan sát xung quanh, nhớ lại chuyện đêm qua bèn thầm gọi hệ thống: "Hệ thống, tôi gặp ma sao?"

"Ký chủ, đúng vậy! Hơn nữa đó còn là mục tiêu công lược của cô!" Hệ thống đáp, giọng đầy phấn khích.

"Giờ tôi không nhúc nhích được, có nguy hiểm không?"

"Đừng lo, dù cô ở thế giới này mang thể chất thuần âm, dễ bị linh thể chạm vào, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!"

"Thể chất thuần âm? Sao không nói sớm? Loại thể chất này rất dễ chiêu ma, nhỡ bị nhập thì sao?"

"Không sao đâu ký chủ, nhiều nhất chỉ bị mục tiêu công lược ép giường như bây giờ thôi, không hại gì cả. Với lại tôi đã bật chế độ bảo vệ tân thủ, không con ma nào khác dám tới gần cô đâu!"

Quả nhiên là nhiệm vụ tân thủ, có cơ chế bảo vệ đầy đủ, Hứa Uyển yên tâm hơn hẳn. Cuộc trò chuyện giữa cô và hệ thống thực ra chỉ diễn ra trong tích tắc. Lấy lại bình tĩnh, cô nhắm mắt nằm im, tự tin nắm chắc phần thắng, chờ đợi xem "con yêu nghiệt" ở cuối giường định giở trò gì tiếp theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc